RSS

Tag Archives: Malaysia

CẦN CẢNH GIÁC VỚI HOẠT ĐỘNG LỢI DỤNG DANH NGHĨA “XÃ HỘI DÂN SỰ” CHỐNG PHÁ ĐẤT NƯỚC

cxn

Đọc thêm nhé: Vạch trần bộ mặt phản động của “Diễn đàn xã hội dân sự”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Trong bài viết trước Viễn đã đưa ra những cách tiếp cận ban đầu đối với vấn đề “xã hội dân sự”. Trong bài viết này Viễn xin tiếp tục trao đổi những vấn đề cụ thể hơn về bản chất cũng như tính phức tạp của “xã hội dân sự”. Đặc biệt Viễn muốn chỉ rõ cho mọi người thấy rõ khả năng (thậm chí có vấn đề đã trở thành thực tiễn) “xã hội dân sự” bị các thế lực xấu lợi dụng để chống phá đất nước hiện nay.

Trước hết quay trở lại vấn đề bản chất “xã hội dân sự”. “Xã hội dân sự” luôn mang bản chất giai cấp, tính chất chính trị do đó đối với bất kỳ thế lực nào muốn làm chính trị đều tìm cách lợi dụng vấn đề này. Khẳng định vấn đề này để thấy rằng âm mưu của các thế lực xấu đối với Việt Nam trong việc lợi dụng vấn đề “xã hội dân sự” là có thực. Việt Nam hiện nay đang là một trọng điểm trong chiến lược “diễn biến hòa bình” chính vì vậy lợi dụng vấn đề “xã hội dân sự” chắc chắn sẽ là một hướng đi mới trong tổng thể chiến lược đó.

Thứ hai, do mang tính đa dạng về lợi ích, thành phần do đó “xã hội dân sự” cũng mang tính đa dạng, đa nguyên về tư tưởng. Đặc trưng này phản ánh tính chất phức tạp về tư tưởng, văn hóa trong đời sống “xã hội dân sự”. Do đó đối với Việt Nam chắc chắn các thế lực xấu sẽ muốn thông qua việc tác động, hình thành “xã hội dân sự” đặc biệt là các tổ chức mang danh “xã hội dân sự” thời gian qua như Hiệp hội dân oan Việt Nam, Hội phụ nữ nhân quyền Việt Nam, “Văn đoàn độc lập ViệtNam”… để hướng tới thúc đẩy thiết lập cơ chế đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập. Từ đó tạo điều kiện cho việc ra đời và công khai hóa các tổ chức chính trị đối lập với Đảng Cộng sản Việt Nam, đấu tranh giành quyền lãnh đạo, đẩy đất nước rơi vào tình trạng hỗn loạn giống như Ucriana và tiến tới lật đổ chế độ XHCN ở Việt Nam.

Thứ ba, “xã hội dân sự” là khu vực dung chứa nhiều tổ chức mang tính đa dạng, thiếu tính tổ chức chặt chẽ do đó nó dễ bị các cá nhân, nhóm cá nhân có điều kiện chi phối vào các mục đích riêng và tiềm ẩn nguy cơ gây ảnh hưởng đến an ninh chính trị và trật tự xã hội.

Tính chất đa dạng, phức tạp của “xã hội dân sự” cho thấy đây là khu vực không thuần nhất, tính đồng thuận không cao và thiếu tính nhất quán. Tổ chức “xã hội dân sự” mang tính chất là những mối quan hệ và liên kết mềm, tự nguyện, tự quản, tính thống nhất không cao nên dễ xảy ra nguy cơ các tổ chức này chỉ chăm lo đến lợi ích cục bộ mà không quan tâm đến lợi ích toàn xã hội, tạo ra các “lệ” riêng, gây cản trở đến việc thực hiện chính sách, pháp luật của Nhà nước, thậm chí có trường hợp bị biến tướng phục vụ cho lợi ích của cá nhân, nhóm cá nhân có điều kiện chi phối. Bên cạnh đó, “xã hội dân sự” bao gồm một dải rất rộng lớn trên nhiều lĩnh vực, nhiều khu vực khác nhau, trong đó có những khu vực thiếu sự tổ chức chặt chẽ, nhận thức chính trị mơ hồ, do đó dễ bị lôi kéo, mua chuộc, hùa theo bởi các chiêu bài mỵ dân. Do tính chất đa dạng và phức tạp này mà “xã hội dân sự” luôn tiềm ẩn nguy cơ bị các thế lực xấu lợi dụng nhằm thực hiện mưu đồ chính trị đen tối của chúng.

Tóm lại, khả năng các thế lực xấu lợi dụng cái gọi là “xã hội dân sự” để chống phá Việt Nam là có thực. Việc tuyên bố thành lập một số tổ chức mang danh “xã hội dân sự” thời gian qua như “Diễn đàn xã hội dân sự”, “hiệp hội dân oan”, “Hội phụ nữ nhân quyền”, “Văn đoàn độc lập” nhiều khả năng cũng là nằm trong mưu đồ này, Hơn lúc nào hết thiết nghĩ mọi người cần phải hết sức cảnh giác trước âm mưu thâm hiểm này để giữ vững ổn định xã hội, không để Việt Nam trở thành một Ucraina thứ hai.

Viễn

Theo: vietnamconghoa2012

 
 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Phải để Tầu nó chiếm Việt Nam mới làm sống lại lòng yêu nước?

cxn

Đọc thêm nhé: KHI KẺ NÔ LỆ DẠY TA YÊU NƯỚC

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “Quan hệ Việt-Trung” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng món này nhưng có anh bị tố trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để!


Xichloviet: Vài ý kiến khi đọc bài viết : “Suy nghĩ về lòng yêu nước của người Việt Nam” trên trang mạng kbc hải ngoại của Phạm Hoài Nam.

http://kbchn.com/2011/10/22/suy-nghi-v%E1%BB%81-long-yeu-n%C6%B0%E1%BB%9Bc-c%E1%BB%A7a-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-vi%E1%BB%87t-nam/

Toàn bài viết được góp nhặt từ những điều ai cũng biết như tham vọng biển Đông của Tàu, các cuộc chiến tranh giữ nước trong lịch sử để trộn vào những những suy diễn chủ quan nhằm minh họa về cái gọi là “hiểm họa xâm lăng phương Bắc” rồi từ đó bình luận về “lòng yêu nước”. Tuy nhiên cuối cùng thì cũng vẫn lộ ra cái sự cay cú hận thù và cái ý đồ chống cộng, quy về một mối là phải lật đổ chế đô CS thì mới thoát được hiểm họa. Tác giả muốn lèo lái người đọc hiểu rằng VN đang đứng trước nguy cơ mất nước là vì chế độ CS, và nều CS còn lãnh đạo thì nguy cơ này sẽ thành hiện thực.

Kiểu trí trá lưu manh này được cóp dán hằng ngày và đầy dẫy trên các trang mạng, biến hóa nhiều vẻ mỗi người thêm vào một ý , và cái bài này cũng y như thế.

Bài thì dài nhưng sáo rỗng, cảm tính và không thoát khỏi lối mòn của những luận điệu chống CS cũ mèm là đả kích vu vơ phân tích vớ vẩn nặng về chữ nghĩa mà thiếu thực tế thiếu dẫn chứng, thiếu tính thuyết phục và chỉ có giá trị cho những người chống CS tự sướng với nhau.

Phạm Hoài Nam phân tích về “lòng yêu nước” một cách lộn xộn tả pí lù như một bài luận văn lớp ba rồi kết luận lòng yêu nước của dân ta. . . “xuống cấp” từ 200 năm rồi..

Ông này không biết rằng lòng yêu nước của dân ta nó nằm trong máu thịt truyền cho hàng ngàn đời nay và ở bất cứ nơi nào, thời nào cũng vậy không hề suy suyễn. Vấn đề ở chỗ làm thế nào khơi dậy nó để tập hợp nó thành sức mạnh toàn dân. Khi đã tập hợp được nó thì nó tạo nên sức mạnh vô cùng to lớn.

Người CS ngay từ đầu đã ý thức được và xác định chỉ có chiến tranh nhân dân mới đủ sức đánh bại kẻ thù. Chiến tranh nhân dân là nghệ thuật quân sự khôn ngoan sử dụng sức mạnh toàn dân khơi dậy từ lòng yêu nước làm vũ khí chiến lược. Chính vì biết tập hợp và sử dụng sức mạnh toàn dân, người CS đã thành công.

Những người chống cộng luôn cho rằng CS đã “lợi dụng” lòng yêu nước của dân để đạt mục tiêu nắm quyền. Chữ “lợi dụng” họ sử dụng mang ý nghĩa bịp bợm thủ đọan lừa dối. Thông thường những thủ đọan “lợi dụng” chỉ có hiệu quả ngắn hạn, và trước sau gì cũng lộ tẩy và trước sau gì thì cũng gậy ông đập lựng ông . Thế nhưng người CS đã hoàn thiện được chiêu “lợi dụng “ siêu việt “ mà trong hơn ba phần tư thế ký qua vẫn vững vàng thế mới lạ. Như thế thì những người chống cộng và guồng máy chiến tranh khổng lồ của Mỹ đã thua vì dốt hơn, không biết “lợi dụng” sức mạnh này rồi.

Biết lòng yêu nước dân ta là sức mạnh vô song nhưng mấy chục năm qua những người chống cộng chưa ai đưa ra được sách lược nào “lợi dụng” được lòng yêu nước để lật đổ CS mặc dù họ biết chỉ có sức mạnh từ toàn dân mới có thể làm được việc này. Sở dĩ họ không hề kích động được “lòng yêu nước” của dân vì họ bị u mê bời hận thù, bất cứ hành động nào của họ cũng hướng đến việc lật đổ CS và nghĩ rằng cứ bôi đen CS là dân sẽ căm thù như họ. Thông thường thì làm việc gì cũng phải tổng hợp tổng kết để rút ra bài học, rút ra kinh ngiệm, đánh giá hiệu quả nhưng 36 năm qua dù không đạt được một chút hiệu quả nào họ vẫn cứ tiếp tục chống cộng bằng lối mòn xuyên tạc vì không có cách nào khác.

Từ ngữ “lợi dụng” nếu dùng trong trường hợp của họ thì hoàn toàn chính xác. Thế mà họ vẫn chua chát thừa nhận không làm được , không lợi dụng được và thua toàn diện. Vì sao thế? Vì yêu nước chỉ là cái vỏ bọc của những người chống công điên cuồng, chỉ là cái chiêu bài lồng vào cái mục tiêu chống cộng. Nước có mất vào tay Tàu thì họ cũng chẳng xót xa gì, họ chỉ cần CSVN sụp đổ là đủ. Thế thì những người này nói về lòng yêu nước ai mà nghe cho lọt lỗ tai ? Làm sao vận động được sức mạnh từ lòng dân?. Phạm Hòa Nam viết rằng : “…Có người còn đưa ra một giải pháp táo bạo là mong cho Trung Quốc chiếm VN, bởi vì theo họ đây là cách duy nhất để lật đổ CSVN và sẽ làm sống lại lòng yêu nước của người Việt….” Người nào đưa ra nếu không phải là những người chống công điên cuồng trong đó có Phạm Hoài Nam? Yêu nước theo kiểu của họ là như thế và dĩ nhiên đó cũng là kiểu yêu nước của Phạm Hoài Nam.

Những người chống cộng bế tắc hoàn toàn trong nỗ lực chống cộng mấy chục năm qua vì không thể làm suy suyễn chút nào chính quyền CS. Thành công trong việc phát triển đất nước do chính quyền CS lãnh đạo đã được đánh giá hàng tháng hàng năm bởi ngân hàng thế giới, bởi các tổ chức tín dụng, tài chính quốc tế , bởi những kinh tế gia hàng đầu của thế giới, và thực tế tốc độ tăng trưởng ấn tượng liên tục của VN được thế giới nhìn nhận là điều họ không thể xuyên tạc được nữa rồi. Nó quá hiển nhiên và sẽ là cú đá giò lái cho những kẻ nói láo để xuyên tạc.

Cái phao duy nhất họ vớ được hiện nay để khai thác và có thể tạo ra nhiều suy diễn để tố cộng là vấn đề là tranh chấp biển Đông. họ cố khai thác và lèo lái để người dân hiểu là CSVN đang bán nước. Có như thế mới đánh động vào lòng yêu nước người dân làm cho họ căm thù chế độ. Họ chế tác ra khẩu hiệu : “ Đi với Tàu thì mất nứớc đi với Mỹ thì mất Đảng” để gán cho đảng CSVN, rồi cùng chế tác những kịch bản xuyên tạc mỗi người một kiểu nói cho sướng mồm mà quên đi tác dụng đối với lòng dân. Chính vì kịch bản chế tác theo nhiều trường phái nên nhiều kịch bản tự phát trở thành ngô nghê hài hước, tự vả vào mồm mình và làm vạ lây cho cả cái “chính nghĩa ” của họ. Họ tố CSVN bán gái việt cho Đại Hàn, Đài Loan, tố VN dắt Tàu vào Tây nguyên làm ổ để cho chúng chiếm đất nước, tố VN bán các quần đảo cho Tàu.v.v… rồi tô đen thêm mỗi người một nét bút trở thành vở diễn tạp lục, và hài hơn hết là họ nghĩ dân sẽ tin tưởng họ và nổi dậy.

Có thể thấy là những người chống cộng quá ô hợp không có lãnh tụ không có sách lược và cúng không có chính nghĩa để thuyết phục người dân. cho nên điều chỉ có thể làm duy nhất là chống cộng bằng mồm, bằng biện pháp duy nhất là bôi nhọ hạ thấp hình ảnh đảng CS trong mắt người dân .

Tập hợp được những người cùng hội dùng thuyền cũng là cách họ tạo nên sức mạnh chống cộng. Nhưng họ không thể nhất trí được với nhau. Ở Mỹ có hàng trăm cái hội như thế. Tuy nhiên, hội chống cộng của họ không xuất phát từ cái tâm yêu nước mà từ cái tâm hận thù cay cú, họ chỉ mượn cái bình phong yêu nước để che đậy trái tim đen . Thế nên lòng dân trong cộng đồng ngay tại thủ đô tị nạn của họ còn không thu phục được thì làm sao thu phục được hơn 80 triệu người bên kia đại dương

Những luận điệu xuyên tạc của họ đến được và tác động đến người dân rất ít nhưng tác động đến chính họ thì rất mạnh và quá rõ. Họ tự hoang tưởng với nhau về sự phẫn nộ của người dân rồi hình dung người dân đang cay cú chính quyền y như họ. Họ hình dung đất nước như đang sống trong ngục tù người dân đói khổ lầm than xã hội dẫy đầy bất công chỉ chờ một mồi lửa là có thể thành hỏa diệm sơn đốt cháy CS. Họ mơ về ngày tàn của chế độ CS, mơ về một cuộc cách mạng nhung, một cuộc cách mạng hoa lài, mà hoàn toàn mù tịt về thực tế trong nước. Trong bài này cũng có thể thấy Phạm Hòai Nam cũng mù như thế nên mới viết : “…ngày nay trở thành một quốc gia nghèo khổ, bất công, một dân tộc điêu linh, phân hóa, bạc nhược…”

Ông Nguyễn Phương Hùng, một nhà báo tự do tại Bolsa sau 36 năm về thăm quê hương đã chua chát tâm sự rằng ông từng cho VN dưới chế dộ CS là “thiên dường mù” nhưng về nước ông mới nhận ra chính ông đã mù và bị dẫn dắt bởi những kẻ chống cộng cực đoan cũng mù suốt bao năm qua

Nếu cho rằng trong chiến tranh giành độc lập những người CS đã “lợi dụng” được lòng dân Việt thì thời bình họ đang “lợi dụng” cả thế giới. Viện trợ cứu đói cho Bắc Hàn nhưng làm ăn với anh Nam Hàn . Ca ngợi hữu nghị anh em với anh Tàu Cộng nhưng vẫn trải thảm dành chỗ cho anh Đài Loan vào làm ăn. Ủng hộ Palestine bằng mồm nhưng lại đem đô la mua tên lửa israel. Đồng chí với Cuba cái gai sát nách Mỹ nhưng lại là đối tác chiến lược với Mỹ. Chơi với Pakistan nhưng vẫn rủ anh Ấn Độ vào nhà, cùng nhau làm ăn trên thềm lục địa khích tướng anh Tàu. Biết hai anh to xác có bom nguyên tử hục hặc nhau nhưng một mặt họ thăm Trung cộng nước có tranh chấp biên giới với VN, một mặt thăm Ấn Độ nước có tranh chấp biên giới với Trung Cộng, . Ăn cà ri Ấn Độ nhưng vịt Bắc Kinh cũng nhậu tuốt không chê. Họ cũng ” lợi dụng” được cả Mỹ một cường quốc cựu thù rồi lại còn lợi dụng trên 200 quốc gia trên thế giới, dụ nửa triệu Việt kiều về nước hàng năm, dụ hàng triệu người gửi hàng 7, 8 tỷ đô la về nước. Cái sự “ lợi dụng” rất thành công và hiệu quả này thì những người mù làm sao hiểu cho được

Một trong những luận điệu của những kẻ hận CS là chỉ trích CS chống đế quốc Mỹ nhưng chẳng chê cái gì của Mỹ, con cái thì cho sang Mỹ học v.v… Đấy, họ đang “lợi dụng “ Mỹ đấy các cụ ạ.

Nếu có sự so sánh, nếu có thể gọi là lực lượng thì những người chống cộng và CSVN như con kiến và nguời không lồ, khéo lắm thì tìm chỗ chích được một phát để đối thủ phải gãi ngứa là sướng lắm rồi. Khổ nỗi bao năm nay không những nó không ngứa mà dó đập chết tươi không biết bao nhiêu con rồi. Vì bịt mắt nhau nên họ không thấy được điều gì và cũng chẳng hình dung được thân phận con kiến của họ

Có bộ óc để suy gẫm có mắt để nhìn có tai để nghe nhưng họ bịt mắt nhau, chỉ nhìn những mảng đen ở đất nước, nghe những luận điệu ru ngủ nhau và suy gẫm về phép mầu CS bị hạ bệ. Họ tưởng tượng ra nhiều kịch bản rất khôi hài với đoạn kết là CSVN sụp đổ. Từ kịch bản có một Gorbachev Việt Nam hiện ra, đến kịch bản dân chúng phẫn nộ làm cách mạng hoa lài. Họ mơ đến ngày thượng đế trừng phạt CS, Họ cũng mơ đến kịch bản Tàu chiếm luôn VN để CS diệt vong

Mơ mãi không thành, cùng đường, hết cách họ đang tính chuyện kiện CSVN ra tòa quốc tế. Đến đây thì họ đã cho ta thấy họ đã có những dấu hiệu tâm thần nghiêm trọng, chứng tỏ họ càng ngày họ càng u mê nếu không muốn nói là quá ngu đần không còn kiểm soát được lý trí nữa rồi.

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Hai 28, 2014 in Antibaquexola

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , ,

NHỮNG KẺ “NGHE HƠI NỒI CHÕ”

cxn

Đọc thêm nhé: CỜ VÀNG – CHÉM GIÓ

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “Rận chó” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui thế!


Ngày 08-02-2012, Tiểu ban phụ trách các vấn đề Nhân quyền và châu Phi thuộc Uỷ ban đối ngoại Hạ viện Mỹ đã thông qua “Dự luật nhân quyền Việt Nam 2012” (HR 1410), do ông Chủ tịch của Tiểu ban này, Hạ nghị sĩ Chris Smith đệ trình. Như mấy lần trước đây cứ “đến hẹn lại lên” vào đầu năm dàn “hát bè” với ca khúc nhàm lỗ tai “Nhân quyền cho Việt Nam” lại được xướng lên với sự góp sức đắc lực của một số kẻ “cõng rắn cắn gà nhà” người Việt CCCĐ, mà kẻ tiêu biểu là Nguyễn Đình Thắng, được mệnh danh là “Chuyên gia xúi khỉ đốt nhà”. Và còn có một số người Việt Nam CCCĐ tự nhận là những người “tỵ nạn cộng sản” định cư ở hải ngoại đã lên tiếng “Nhiệt liệt” cổ vũ trên các trang mạng để hoan nghênh HR 1410, coi đó như một “sự hỗ trợ, cổ vũ trợ mạnh mẽ” cho cuộc đấu tranh lật đổ chế độ ở Việt Nam.

Dân biểu Chris Smith vẫn thường kiếm chác số phiếu ủng hộ trong các kỳ bầu cử chủ yếu từ số người Mỹ gốc Việt “tỵ nạn cộng sản”, nên chuyện “kẻ tung, người hứng” về điệp khúc “nhân quyền Việt Nam” của ông lãnh xướng dàn đồng ca Chris Smith cũng là điều dễ hiểu !.

Vậy nội dung của cái dự luật này có gì để cho cờ vàng CCCĐ “hồ hởi” và “phấn khởi” đến như vậy ? Thì ra là: Dự luật kiến nghị cắt các khoản viện trợ không có mục đích nhân đạo cho Chính phủ Việt Nam ở mức hiện hành, trả tự do cho tất cả tù nhân chính trị và tôn giáo bị bắt giữ chỉ vì “sự vận động trong hoà bìnhcho tự do tôn giáo, dân chủ và nhân quyền”. Trắng trợn hơn, Dự luật còn đòi Việt Nam phải thay đổi nhiều điều luật hình sự liên quan đến an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội…

Hạ nghị sĩ Chris Smith

Một điều đã trở thành chân lý: các quốc gia đều bình đẳng về chủ quyền, và công việc nội bộ của mỗi quốc gia phải do quốc gia ấy tự quyết định, không thể có quốc gia nào đó tự coi mô hình của mình là khuôn mẫu, rồi đem áp đặt “khuôn mẫu” này lên các quốc gia khác.

Chủ quyền là quyền thiêng liêng của mỗi quốc gia, dân tộc. Trải qua mấy nghìn năm dựng nước và giữ nước, người Việt Nam hơn ai hết hiểu rất rõ giá trị đích thực đổi bằng máu của hàng triệu người để giành chủ quyền dân tộc, độc lập dân tộc và quyền tự do dân tộc.

Công cuộc đấu tranh dựng nước và giữ nước của nhân dân Việt Nam không ngoài mục đích đem lại độc lập cho đất nước, tự do, hạnh phúc và đương nhiên là cho mỗi con người với giá trị cao nhất là quyền con người.

Vậy mà có một số người họ tự cho mình có quyền “can thiệp ” và quảng bá quan niệm “quyền con người không có biên giới”, “nhân quyền cao hơn chủ quyền” để phủ nhận quyền của các dân tộc, nhất là quyền tự quyết định vận mệnh hay tự lựa chọn con đường phát triển của các dân tộc.

Một trong những thủ đoạn mà họ dùng chiêu bài của cái gọi là “dân chủ, nhân quyền” mà các con rối CCCĐ đang ôm chân ngoại bang thọc gậy bánh xe, những cái đó đâu phải dân chủ, nhân quyền theo đúng nội hàm của khái niệm này.

Đây là một mưu toan, một chiêu bài mà họ tuyên truyền, xuyên tạc, bôi nhọ Việt Nam trên trường quốc tế, gây rối, chia rẽ, tạo ra tình trạng mất đoàn kết trong nội bộ Việt Nam. Đặc biệt, con bài “dân chủ, nhân quyền” còn được họ sử dụng như một công cụ trong chính sách đối ngoại, thông qua đó lấy cớ để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam.

Nguyễn Đình Thắng kẻ cầm ống hơi nồi chõ

Không ai có thể phủ nhận một thực tế: quyền con người là một giá trị phổ biến, có tính toàn cầu. Song, quyền con người còn là một giá trị lịch sử, gắn với điều kiện và hoàn cảnh lịch sử cụ thể của mỗi dân tộc, quốc gia, mỗi khu vực trên thế giới. Từ quan niệm sai trái “nhân quyền cao hơn chủ quyền”, những tổ chức và cá nhân cơ hội đã sử dụng chiêu bài “nhân quyền” để thực hiện mưu đồ thống trị, bá chủ thế giới. Tự cho mình là “quan tòa”, “cảnh sát quốc tế” đi dạy người khác về nhân quyền, song sự thực, họ đang sử dụng “nhân quyền” làm cái cớ để can thiệp vào công việc nội bộ của các nước khác.

Quan niệm của phương Tây về lợi ích cá nhân và quan niệm của phương Đông về lợi ích của dân tộc, của cộng đồng là những quan niệm rất khác nhau và do vậy, không thể áp đặt cho nhau. Một số nước phương Tây đã và đang dùng chiêu bài quyền con người để can thiệp vào công việc nội bộ của các nước khác.

Cựu Tổng thống Mỹ Jimmy Carter trong Farewell Address, Jan. 14, 1981 phát biểu

America did not invent human rights. In a very real sense, it is the other way round. Human rights invented America.

Tạm dịch là

Nước Mỹ không phát minh ra nhân quyền. Trên thực tế, đó là ngược lại. Nhân quyền phát minh ra nước Mỹ.

Biếm hoạ tình trạng nhân quyền không mấy tốt đẹp tại Mỹ trong những năm 1930

Vậy thì câu hỏi được đặt ra là ông dân biểu Hoa Kỳ Chris Smith khởi xướng, sáng tác ra “Điệp khúc nhân quyền” kiểu này dựa vào chứng cớ nào vậy ? Ta hãy nghe ông ta nói: ông được nghe các “nhân chứng” tố cáo “rất mạnh” về tình trạng vi phạm nhân quyền tại Việt Nam. Trong các nhân chứng có Nguyễn ĐìnhThắng, cầm đầu một tổ chức gọi là “cứu nguy người vượt biển”, người vừa mới sang Thái Lan để điều tra các vi phạm nhân quyền tại Việt Nam !?.

Ồ vậy à? nhân chứng của ông Chris Smith có trọng lượng ghê gớm thế sao ? người dân Việt Nam ở hải ngoại này nhất là tại Hoa Kỳ còn lạ gì nhân vật ma quái này trong mấy chục năm qua. Một kẻ mà đầu óc luôn nghĩ mọi cách lường gạt, dụ dỗ những người thiếu hiểu biết và nhẹ dạ, một kẻ luôn tìm đến những người thân cô thế cô gặp những hoàn cảnh tiến thối không được để hù doạ, mua chuộc. Nguyễn Đình thắng liền bay qua Thái Lan hóng hớt “Vểnh tai” nghe ngóng về Việt Nam, bịa ra một tờ sớ thiên tào về cái gọi là “nhân quyền Việt Nam” ? Thật nực cười và ngớ ngẩn. Vậy là ông Chris Smith chỉ “bắc chõ nghe hơi” dựa vào bản báo cáo đầy sự mơ hồ và rẻ rúng.

Chưa hết cái gọi là “nhân chứng “ông ta còn được nghe một nạn nhân của Nguyễn Đình Thắng nặn ra người đó có tên Vũ Thị Phương Anh, được giới thiệu là “nạn nhân buôn người” bị chính quyền Việt Nam đưa đến một công xưởng ở Giooc-đa-ni, nơi thị nói “đã phải làm việc cả ngày lẫn đêm với tiền công ít ỏi”. Khôi hài hết chỗ nói, nếu cần những “nhân chứng” như vậy thì thưa với ông Chris Smith ông về xứ Bolsa đến mấy quán cà phê của người “Việt cuốc ra” hốt được cả xe.

Chưa xong, đỉnh điểm của màn hài kịch này lên đến cao trào là chuyện “bộ đội Việt Nam đốt sạch một ngôi làng của người Tin lành thiểu số” nghe đến đây chắc người đọc nhảy dựng đứng lên, mắt chắc trợn ngược, ở trong một xã hội mà thế giới phải khen ngợi Việt Nam là một trong những nước đạt được những thành tích ngoạn mục trong kinh tế và phát triển con người thì sao lại có tình trạng ngu xuẩn và quái gỡ như vậy ? Chính phủ Việt Nam, quân đội Việt Nam không quái gỡ mà xin nhường lại “tước hiệu” này cho những người có những phát ngôn sự xuyên tạc trắng trợn, nhảm nhí, hết sức phi lý với dụng ý xấu xa, tệ mạt.

Bài ca “Nhân quyền cho Việt Nam” này với các nốt nhạc sai be bét và ngôn từ chỉ có kẻ động kinh chấp nhận vì nó không đúng với tính chất và tiến trình của quan hệ Mỹ – Việt Nam hiện nay. Nhân dân Việt Nam đã từng là nạn nhân cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ trước đây. Mặc dù vậy, Việt Nam vẫn không nhìn nước Mỹ, Chính phủ Mỹ bằng con mắt hận thù, mà gác lại quá khứ, hướng tới tương lai, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Mỹ.

Hiện nay ở Việt Nam vẫn còn hàng triệu nạn nhân chất độc da cam và hàng triệu nạn nhân bom, mìn và các hậu quả khác do chiến tranh xâm lược của Mỹ để lại, là những vấn đề nhân quyền lớn nhất mà Chính phủ Việt Nam và Chính phủ Mỹ phải cùng nhau giải quyết. Rất nhiều tổ chức và cá nhân ở các nước trên thế giới cũng đã và đang quan tâm, giúp đỡ những nạn chất độc da cam và bom, mìn ở Việt Nam. Nếu như ông Chris Smith và những người Mỹ thực lòng quan tâm đến vấn đề nhân quyền ở Việt Nam thì hãy quan tâm, giúp đỡ những nạn nhân chiến tranh điều đó hợp đạo đức và sẽ được sự ủng hộ và lòng tôn trọng. Tiếc thay ông lại làm ngược lại .

Trại giam Guantanamo không tôn trọng nhân quyền của tù nhân.

Trong “Tuyên ngôn Độc lập” khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa, Chủ tịch Hồ Chí Minh nhấn mạnh: “Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.

Lời bất hủ ấy trong Bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ. Suy rộng ra, câu ấy có nghĩa là: Tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do.”

Thật vậy, con người không thể có quyền tự do, sung sướng, không thể được bảo đảm nhân quyền theo nghĩa đích thực của từ này, nếu như họ sống trong một đất nước chưa giành được độc lập, tự do.

Tuyên ngôn độc lập Hoa Kỳ

Trong giới chính khách Mỹ, có không ít người còn sáng suốt, có lương tri khi nhìn nhận vấn đề nhân quyền ở Việt Nam cũng như quan hệ Việt – Mỹ. Trong số đó có cả những người đã từng tham gia chiến tranh Việt Nam trước đây, như Thượng nghị sĩ Giôn Mắc-Kên – người đã có những hoạt động tích cực góp phần xây dựng quan hệ hợp tác, hữu nghị giữa hai nước. Hạ nghị sĩ R. Xim-Mơn, đại biểu trong “Nhóm nghị sĩ vì quan hệ Mỹ – Việt Nam” đã từng nói trong Hạ viện Mỹ rằng: “Chúng ta không được quên một sự thực là, trong nhiều năm, nước chúng ta đã gieo rắc sự tàn phá xuống nhân dân Việt Nam và đất nước họ. Về mặt nhân quyền, nước Mỹ phải tự thấy có trách nhiệm tinh thần đối với nhân dân Việt Nam về những việc làm và chính sách trước đây của mình”. Còn ông R. Bu-sơ ở bang Ô-hai-ô đã từng gửi thư lên Quốc hội Mỹ, viết rằng: “Thật là đạo đức giả khi chúng ta phán quyết Việt Nam, trong khi chúng ta có hàng loạt vấn đề về nhân quyền… Hãy dọn dẹp ngôi nhà của mình trước đã… Hãy chấm dứt phán quyết nghiêm khắc Việt Nam về mặt nhân quyền, mà lẽ ra phải để cho họ phán quyết chúng ta một cách nghiêm khắc”. Thế đấy!

Ta lại nghe tiếp những người Mỹ có lương tri nói:

Ngày 8-3-2012, Hạ nghị sỹ Mỹ Eni Faleomavaega cho rằng dự luật nhân quyền Việt Nam 2011 vừa được thông qua tại Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Mỹ là không công bằng với cả nhân dân và Chính phủ Việt Nam. Nghị sĩ Faleomavaega cho rằng với việc thông qua dự luật trên, người ta đã áp dụng một “tiêu chuẩn kép” đối với Việt Nam, tức là áp đặt một tiêu chuẩn cao hơn về nhân quyền đối với Việt Nam so với các nước khác, trong đó có chính nước Mỹ. Ông nói: “Chính phủ Việt Nam đã nỗ lực hết sức để loại bỏ những xâm phạm về nhân quyền, và Chính phủ Mỹ cũng đang có những nỗ lực tương tự. Cái mà tôi muốn chỉ ra là một thứ tiêu chuẩn kép. Tại sao chúng ta lại đặt riêng Việt Nam ra trong khi các nước khác cũng có những vấn đề tương tự.” Theo Nghị sĩ Faleomavaega, trong các cuộc tham vấn giữa Quốc hội với Bộ Ngoại giao Mỹ, chính bộ này đã thừa nhận rằng phía Việt Nam đã và đang cố gắng để cải thiện quyền con người. Ông cũng cho rằng chính nước Mỹ đang có một vấn đề về đạo đức cần phải khắc phục. Ông nói: “Nếu đã nói về những việc làm trước kia, thì phải nói đến chuyện hàng triệu galông chất độc da cam, loại hóa chất độc hại nhất, mà người Việt Nam phải hứng chịu, chỉ vì sai lầm của chúng ta đã gây ra cho Việt Nam,” rồi đặt câu hỏi: “Tại sao Chính phủ Mỹ không giải quyết vấn đề này?.”

Trước đó, ngày 7-3-2012 , phát biểu trong cuộc thảo luận ở Ủy ban Đối ngoại Hạ viện mà ông là thành viên, nghị sỹ Faleomavaega cho rằng dự luật nhân quyền Việt Nam có cách tiếp cận “thiển cận,” đi ngược lại những nỗ lực của các chính quyền từ Tổng thống Bill Clinton, George W. Bush và Barack Obama nhằm củng cố quan hệ đối tác với Việt Nam. Ông cho rằng cần phải thừa nhận những tiến bộ thực chất và định lượng được mà Việt Nam đã thực hiện trong vấn đề nhân quyền. Trong khi đó, theo ông, dự luật nhân quyền Việt Nam lại chỉ dựa trên những dữ liệu có từ cách đây 10-15 năm và được nhắc đi nhắc lại bởi những người chưa bao giờ đến Việt Nam.

Để giảm bớt những khác biệt giữa hai bên, nghị sỹ Faleomavaega cho rằng Quốc hội Mỹ cần thông qua Bộ Ngoại giao Mỹ tìm hiểu cụ thể các vụ việc có cáo buộc về nhân quyền, và cần có sự phản hồi chính thức từ phía Việt Nam, xác nhận tính chân thực hay không của các sự việc, những gì đã diễn ra, các việc đã và sẽ làm”.

Đó là những tiếng nói của lương tri, của lẽ phải, của những giá trị nhân văn đích thực. Chỉ có những giá trị nhân văn đích thực mới góp phần làm cho nước Mỹ được tôn trọng, vị thế nước Mỹ được nâng cao. Những chính khách nói và làm trái với điều đó, chỉ làm cho uy tín của chính họ và của nước Mỹ giảm sút mà thôi. Việc Thượng viện Hoa Kỳ đã hai lần không đếm xỉa đến “Dự luật nhân quyền Việt Nam” của dân biểu Chris Smith, phải chăng cũng là xuất phát từ lợi ích, uy tín của nước Mỹ ? Đến đây chắc chúng ta không cần bình luận thêm về những điều mà ông Chris Smith cáo buộc Việt Nam nữa.

Houston 4-30-2012
Amari TX

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , ,