Đọc thêm nhé: CỜ VÀNG – CHÉM GIÓ
Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “Rận chó” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui thế!
Ngày 08-02-2012, Tiểu ban phụ trách các vấn đề Nhân quyền và châu Phi thuộc Uỷ ban đối ngoại Hạ viện Mỹ đã thông qua “Dự luật nhân quyền Việt Nam 2012” (HR 1410), do ông Chủ tịch của Tiểu ban này, Hạ nghị sĩ Chris Smith đệ trình. Như mấy lần trước đây cứ “đến hẹn lại lên” vào đầu năm dàn “hát bè” với ca khúc nhàm lỗ tai “Nhân quyền cho Việt Nam” lại được xướng lên với sự góp sức đắc lực của một số kẻ “cõng rắn cắn gà nhà” người Việt CCCĐ, mà kẻ tiêu biểu là Nguyễn Đình Thắng, được mệnh danh là “Chuyên gia xúi khỉ đốt nhà”. Và còn có một số người Việt Nam CCCĐ tự nhận là những người “tỵ nạn cộng sản” định cư ở hải ngoại đã lên tiếng “Nhiệt liệt” cổ vũ trên các trang mạng để hoan nghênh HR 1410, coi đó như một “sự hỗ trợ, cổ vũ trợ mạnh mẽ” cho cuộc đấu tranh lật đổ chế độ ở Việt Nam.
Dân biểu Chris Smith vẫn thường kiếm chác số phiếu ủng hộ trong các kỳ bầu cử chủ yếu từ số người Mỹ gốc Việt “tỵ nạn cộng sản”, nên chuyện “kẻ tung, người hứng” về điệp khúc “nhân quyền Việt Nam” của ông lãnh xướng dàn đồng ca Chris Smith cũng là điều dễ hiểu !.
Vậy nội dung của cái dự luật này có gì để cho cờ vàng CCCĐ “hồ hởi” và “phấn khởi” đến như vậy ? Thì ra là: Dự luật kiến nghị cắt các khoản viện trợ không có mục đích nhân đạo cho Chính phủ Việt Nam ở mức hiện hành, trả tự do cho tất cả tù nhân chính trị và tôn giáo bị bắt giữ chỉ vì “sự vận động trong hoà bìnhcho tự do tôn giáo, dân chủ và nhân quyền”. Trắng trợn hơn, Dự luật còn đòi Việt Nam phải thay đổi nhiều điều luật hình sự liên quan đến an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội…
Hạ nghị sĩ Chris Smith
Một điều đã trở thành chân lý: các quốc gia đều bình đẳng về chủ quyền, và công việc nội bộ của mỗi quốc gia phải do quốc gia ấy tự quyết định, không thể có quốc gia nào đó tự coi mô hình của mình là khuôn mẫu, rồi đem áp đặt “khuôn mẫu” này lên các quốc gia khác.
Chủ quyền là quyền thiêng liêng của mỗi quốc gia, dân tộc. Trải qua mấy nghìn năm dựng nước và giữ nước, người Việt Nam hơn ai hết hiểu rất rõ giá trị đích thực đổi bằng máu của hàng triệu người để giành chủ quyền dân tộc, độc lập dân tộc và quyền tự do dân tộc.
Công cuộc đấu tranh dựng nước và giữ nước của nhân dân Việt Nam không ngoài mục đích đem lại độc lập cho đất nước, tự do, hạnh phúc và đương nhiên là cho mỗi con người với giá trị cao nhất là quyền con người.
Vậy mà có một số người họ tự cho mình có quyền “can thiệp ” và quảng bá quan niệm “quyền con người không có biên giới”, “nhân quyền cao hơn chủ quyền” để phủ nhận quyền của các dân tộc, nhất là quyền tự quyết định vận mệnh hay tự lựa chọn con đường phát triển của các dân tộc.
Một trong những thủ đoạn mà họ dùng chiêu bài của cái gọi là “dân chủ, nhân quyền” mà các con rối CCCĐ đang ôm chân ngoại bang thọc gậy bánh xe, những cái đó đâu phải dân chủ, nhân quyền theo đúng nội hàm của khái niệm này.
Đây là một mưu toan, một chiêu bài mà họ tuyên truyền, xuyên tạc, bôi nhọ Việt Nam trên trường quốc tế, gây rối, chia rẽ, tạo ra tình trạng mất đoàn kết trong nội bộ Việt Nam. Đặc biệt, con bài “dân chủ, nhân quyền” còn được họ sử dụng như một công cụ trong chính sách đối ngoại, thông qua đó lấy cớ để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam.
Nguyễn Đình Thắng kẻ cầm ống hơi nồi chõ
Không ai có thể phủ nhận một thực tế: quyền con người là một giá trị phổ biến, có tính toàn cầu. Song, quyền con người còn là một giá trị lịch sử, gắn với điều kiện và hoàn cảnh lịch sử cụ thể của mỗi dân tộc, quốc gia, mỗi khu vực trên thế giới. Từ quan niệm sai trái “nhân quyền cao hơn chủ quyền”, những tổ chức và cá nhân cơ hội đã sử dụng chiêu bài “nhân quyền” để thực hiện mưu đồ thống trị, bá chủ thế giới. Tự cho mình là “quan tòa”, “cảnh sát quốc tế” đi dạy người khác về nhân quyền, song sự thực, họ đang sử dụng “nhân quyền” làm cái cớ để can thiệp vào công việc nội bộ của các nước khác.
Quan niệm của phương Tây về lợi ích cá nhân và quan niệm của phương Đông về lợi ích của dân tộc, của cộng đồng là những quan niệm rất khác nhau và do vậy, không thể áp đặt cho nhau. Một số nước phương Tây đã và đang dùng chiêu bài quyền con người để can thiệp vào công việc nội bộ của các nước khác.
Cựu Tổng thống Mỹ Jimmy Carter trong Farewell Address, Jan. 14, 1981 phát biểu
America did not invent human rights. In a very real sense, it is the other way round. Human rights invented America.
Tạm dịch là
Nước Mỹ không phát minh ra nhân quyền. Trên thực tế, đó là ngược lại. Nhân quyền phát minh ra nước Mỹ.
Biếm hoạ tình trạng nhân quyền không mấy tốt đẹp tại Mỹ trong những năm 1930
Vậy thì câu hỏi được đặt ra là ông dân biểu Hoa Kỳ Chris Smith khởi xướng, sáng tác ra “Điệp khúc nhân quyền” kiểu này dựa vào chứng cớ nào vậy ? Ta hãy nghe ông ta nói: ông được nghe các “nhân chứng” tố cáo “rất mạnh” về tình trạng vi phạm nhân quyền tại Việt Nam. Trong các nhân chứng có Nguyễn ĐìnhThắng, cầm đầu một tổ chức gọi là “cứu nguy người vượt biển”, người vừa mới sang Thái Lan để điều tra các vi phạm nhân quyền tại Việt Nam !?.
Ồ vậy à? nhân chứng của ông Chris Smith có trọng lượng ghê gớm thế sao ? người dân Việt Nam ở hải ngoại này nhất là tại Hoa Kỳ còn lạ gì nhân vật ma quái này trong mấy chục năm qua. Một kẻ mà đầu óc luôn nghĩ mọi cách lường gạt, dụ dỗ những người thiếu hiểu biết và nhẹ dạ, một kẻ luôn tìm đến những người thân cô thế cô gặp những hoàn cảnh tiến thối không được để hù doạ, mua chuộc. Nguyễn Đình thắng liền bay qua Thái Lan hóng hớt “Vểnh tai” nghe ngóng về Việt Nam, bịa ra một tờ sớ thiên tào về cái gọi là “nhân quyền Việt Nam” ? Thật nực cười và ngớ ngẩn. Vậy là ông Chris Smith chỉ “bắc chõ nghe hơi” dựa vào bản báo cáo đầy sự mơ hồ và rẻ rúng.
Chưa hết cái gọi là “nhân chứng “ông ta còn được nghe một nạn nhân của Nguyễn Đình Thắng nặn ra người đó có tên Vũ Thị Phương Anh, được giới thiệu là “nạn nhân buôn người” bị chính quyền Việt Nam đưa đến một công xưởng ở Giooc-đa-ni, nơi thị nói “đã phải làm việc cả ngày lẫn đêm với tiền công ít ỏi”. Khôi hài hết chỗ nói, nếu cần những “nhân chứng” như vậy thì thưa với ông Chris Smith ông về xứ Bolsa đến mấy quán cà phê của người “Việt cuốc ra” hốt được cả xe.
Chưa xong, đỉnh điểm của màn hài kịch này lên đến cao trào là chuyện “bộ đội Việt Nam đốt sạch một ngôi làng của người Tin lành thiểu số” nghe đến đây chắc người đọc nhảy dựng đứng lên, mắt chắc trợn ngược, ở trong một xã hội mà thế giới phải khen ngợi Việt Nam là một trong những nước đạt được những thành tích ngoạn mục trong kinh tế và phát triển con người thì sao lại có tình trạng ngu xuẩn và quái gỡ như vậy ? Chính phủ Việt Nam, quân đội Việt Nam không quái gỡ mà xin nhường lại “tước hiệu” này cho những người có những phát ngôn sự xuyên tạc trắng trợn, nhảm nhí, hết sức phi lý với dụng ý xấu xa, tệ mạt.
Bài ca “Nhân quyền cho Việt Nam” này với các nốt nhạc sai be bét và ngôn từ chỉ có kẻ động kinh chấp nhận vì nó không đúng với tính chất và tiến trình của quan hệ Mỹ – Việt Nam hiện nay. Nhân dân Việt Nam đã từng là nạn nhân cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ trước đây. Mặc dù vậy, Việt Nam vẫn không nhìn nước Mỹ, Chính phủ Mỹ bằng con mắt hận thù, mà gác lại quá khứ, hướng tới tương lai, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Mỹ.
Hiện nay ở Việt Nam vẫn còn hàng triệu nạn nhân chất độc da cam và hàng triệu nạn nhân bom, mìn và các hậu quả khác do chiến tranh xâm lược của Mỹ để lại, là những vấn đề nhân quyền lớn nhất mà Chính phủ Việt Nam và Chính phủ Mỹ phải cùng nhau giải quyết. Rất nhiều tổ chức và cá nhân ở các nước trên thế giới cũng đã và đang quan tâm, giúp đỡ những nạn chất độc da cam và bom, mìn ở Việt Nam. Nếu như ông Chris Smith và những người Mỹ thực lòng quan tâm đến vấn đề nhân quyền ở Việt Nam thì hãy quan tâm, giúp đỡ những nạn nhân chiến tranh điều đó hợp đạo đức và sẽ được sự ủng hộ và lòng tôn trọng. Tiếc thay ông lại làm ngược lại .
Trại giam Guantanamo không tôn trọng nhân quyền của tù nhân.
Trong “Tuyên ngôn Độc lập” khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa, Chủ tịch Hồ Chí Minh nhấn mạnh: “Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.
Lời bất hủ ấy trong Bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ. Suy rộng ra, câu ấy có nghĩa là: Tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do.”
Thật vậy, con người không thể có quyền tự do, sung sướng, không thể được bảo đảm nhân quyền theo nghĩa đích thực của từ này, nếu như họ sống trong một đất nước chưa giành được độc lập, tự do.
Tuyên ngôn độc lập Hoa Kỳ
Trong giới chính khách Mỹ, có không ít người còn sáng suốt, có lương tri khi nhìn nhận vấn đề nhân quyền ở Việt Nam cũng như quan hệ Việt – Mỹ. Trong số đó có cả những người đã từng tham gia chiến tranh Việt Nam trước đây, như Thượng nghị sĩ Giôn Mắc-Kên – người đã có những hoạt động tích cực góp phần xây dựng quan hệ hợp tác, hữu nghị giữa hai nước. Hạ nghị sĩ R. Xim-Mơn, đại biểu trong “Nhóm nghị sĩ vì quan hệ Mỹ – Việt Nam” đã từng nói trong Hạ viện Mỹ rằng: “Chúng ta không được quên một sự thực là, trong nhiều năm, nước chúng ta đã gieo rắc sự tàn phá xuống nhân dân Việt Nam và đất nước họ. Về mặt nhân quyền, nước Mỹ phải tự thấy có trách nhiệm tinh thần đối với nhân dân Việt Nam về những việc làm và chính sách trước đây của mình”. Còn ông R. Bu-sơ ở bang Ô-hai-ô đã từng gửi thư lên Quốc hội Mỹ, viết rằng: “Thật là đạo đức giả khi chúng ta phán quyết Việt Nam, trong khi chúng ta có hàng loạt vấn đề về nhân quyền… Hãy dọn dẹp ngôi nhà của mình trước đã… Hãy chấm dứt phán quyết nghiêm khắc Việt Nam về mặt nhân quyền, mà lẽ ra phải để cho họ phán quyết chúng ta một cách nghiêm khắc”. Thế đấy!
Ta lại nghe tiếp những người Mỹ có lương tri nói:
Ngày 8-3-2012, Hạ nghị sỹ Mỹ Eni Faleomavaega cho rằng dự luật nhân quyền Việt Nam 2011 vừa được thông qua tại Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Mỹ là không công bằng với cả nhân dân và Chính phủ Việt Nam. Nghị sĩ Faleomavaega cho rằng với việc thông qua dự luật trên, người ta đã áp dụng một “tiêu chuẩn kép” đối với Việt Nam, tức là áp đặt một tiêu chuẩn cao hơn về nhân quyền đối với Việt Nam so với các nước khác, trong đó có chính nước Mỹ. Ông nói: “Chính phủ Việt Nam đã nỗ lực hết sức để loại bỏ những xâm phạm về nhân quyền, và Chính phủ Mỹ cũng đang có những nỗ lực tương tự. Cái mà tôi muốn chỉ ra là một thứ tiêu chuẩn kép. Tại sao chúng ta lại đặt riêng Việt Nam ra trong khi các nước khác cũng có những vấn đề tương tự.” Theo Nghị sĩ Faleomavaega, trong các cuộc tham vấn giữa Quốc hội với Bộ Ngoại giao Mỹ, chính bộ này đã thừa nhận rằng phía Việt Nam đã và đang cố gắng để cải thiện quyền con người. Ông cũng cho rằng chính nước Mỹ đang có một vấn đề về đạo đức cần phải khắc phục. Ông nói: “Nếu đã nói về những việc làm trước kia, thì phải nói đến chuyện hàng triệu galông chất độc da cam, loại hóa chất độc hại nhất, mà người Việt Nam phải hứng chịu, chỉ vì sai lầm của chúng ta đã gây ra cho Việt Nam,” rồi đặt câu hỏi: “Tại sao Chính phủ Mỹ không giải quyết vấn đề này?.”
Trước đó, ngày 7-3-2012 , phát biểu trong cuộc thảo luận ở Ủy ban Đối ngoại Hạ viện mà ông là thành viên, nghị sỹ Faleomavaega cho rằng dự luật nhân quyền Việt Nam có cách tiếp cận “thiển cận,” đi ngược lại những nỗ lực của các chính quyền từ Tổng thống Bill Clinton, George W. Bush và Barack Obama nhằm củng cố quan hệ đối tác với Việt Nam. Ông cho rằng cần phải thừa nhận những tiến bộ thực chất và định lượng được mà Việt Nam đã thực hiện trong vấn đề nhân quyền. Trong khi đó, theo ông, dự luật nhân quyền Việt Nam lại chỉ dựa trên những dữ liệu có từ cách đây 10-15 năm và được nhắc đi nhắc lại bởi những người chưa bao giờ đến Việt Nam.
Để giảm bớt những khác biệt giữa hai bên, nghị sỹ Faleomavaega cho rằng Quốc hội Mỹ cần thông qua Bộ Ngoại giao Mỹ tìm hiểu cụ thể các vụ việc có cáo buộc về nhân quyền, và cần có sự phản hồi chính thức từ phía Việt Nam, xác nhận tính chân thực hay không của các sự việc, những gì đã diễn ra, các việc đã và sẽ làm”.
Đó là những tiếng nói của lương tri, của lẽ phải, của những giá trị nhân văn đích thực. Chỉ có những giá trị nhân văn đích thực mới góp phần làm cho nước Mỹ được tôn trọng, vị thế nước Mỹ được nâng cao. Những chính khách nói và làm trái với điều đó, chỉ làm cho uy tín của chính họ và của nước Mỹ giảm sút mà thôi. Việc Thượng viện Hoa Kỳ đã hai lần không đếm xỉa đến “Dự luật nhân quyền Việt Nam” của dân biểu Chris Smith, phải chăng cũng là xuất phát từ lợi ích, uy tín của nước Mỹ ? Đến đây chắc chúng ta không cần bình luận thêm về những điều mà ông Chris Smith cáo buộc Việt Nam nữa.
Houston 4-30-2012
Amari TX