RSS

Tag Archives: Việt Nam

Ba que CHỐNG CỘNG HAY CHỐNG GẬY xỏ lá

CXN

Đọc thêm nhé: CHỐNG CỘNG CỜ VÀNG ĐI VỀ ĐÂU?

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng những món “Rận chó” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để!


Cứ nhìn vào tổ chức, hội đoàn, đảng phái dơ dáy chống Cộng đào thoát, đoàn thể chỉ có một, hai, lên đến nhăm ba đứa như Thông Luận, khùng điên bầy nhầy, “năm cha ba mẹ” ấu đá chửi nhau “như C” từ biểu tình biểu dục, thùng tiền chính nghĩa khiến cháng, xây tượng đến treo cờ…. thì hiểu ngay lực lượng không lực lượng của “phe ta”. Nghĩa là “Đừng nghe những gì lũ chống Cộng nói, mà hãy nhìn lũ chống Cộng làm”.

Vả lại nếu treo cờ, xây tượng và xây Bia ( tưởng niệm vượt biên di dân kinh tế, ngụy ngôn là phản kháng nhà nước VN, tìm tự do)…thắng được CS, sao không làm ngay từ trước, đến bây giờ “ nếu trúng số được kết quả ” cũng đã muộn và chỉ rơi vào sự khai thác lợi dụng của tư bản Mỹ. Để nếu có thể tái diễn tư do dân chủ cho miền Nam làm nô lệ như thời gian Mỹ ở Việt Nam, trước khi Mỹ tháo chạy!

Tiện đây, chúng tôi muốn nói đến “ tự hào ” rất vô duyên của người mình khi xưng nhận la “ đồng minh của Mỹ! Mỹ không có đồng minh chỉ có chư hầu tay sai, thằng bồi, con ở, cùng lắm là người làm công, như các trí thức khoa bảng Ph.D từ Mỹ về, hay các tướng lãnh cũ là công chức cao cấp của Mỹ mà thôi, như trước kia nhóm khoa bảng thân Pháp là công chức cao cấp của Pháp. Ngay cả Pháp nhận lãnh 80% chiến phí do Mỹ chi viện chống Cộng, cũng là công cụ nhất thời của Mỹ, sau này Mỹ đã hất cẳng Pháp ra khỏi Việt Nam để trực tiếp làm chủ nhân. Mà tòa đại sứ Mỹ chính là “ An Nam Đô Hộ Phủ ”, lịch sử tái diễn thay người Tàu bằng người Mỹ thôi

Trong một bài tham luận nhân chuyến viếng thăm của TT Phan Văn Khải, một người viết nọ đã mỉa mai miền Bắc cho trình diễn ca hát bài Việt Nam Minh Châu Trời Đông của nhạc sĩ Công Giáo La Mã Hùng Lân. Nhưng người viết này đã quên hay không dám nhắc đến tủi nhục hơn nhiều là miền Nam hay chính quyền tay sai bù nhìn VNCH,(lời bộ trưởng quốc phòng Mỹ)đã đánh cấp bài Thanh Niên Hành Khúc của Việt Cộng Lê Hữu Phước để làm quốc ca. Chưa kể những bài Không Quân Việt Nam, Hải Quân VN hay Lục Quân VN của Phạm Duy sáng tác vào thời CS nắm quyền miền Bắc, hay ngay cả bài thơ Mầu Tím Hoa Sim, miền Nam rầm rộ ngâm thơ và phổ nhạc cũng là của CS Hữu Loan, miền Bắc cho nên những thằng ăn cướp đừng nên kết án bậy!

Ngu muội nhất là phe chống Cộng cuội lại hồ hỡi tin rằng sau Iraq đến VN để phe ta về chia chác và nhất là cho Giặc Áo Đen cơ hội một lần nữa làm Việt gian bán nước cho thực dân đế quốc bá quyền Mỹ và thực dân giả cầy La Mã.

Cuộc Cách mạng tháng Tám 1945, bắt buộc phải lần lượt dẫn đến Nam Kỳ trở về với đất nước, rồi sau đó thống nhất lãnh thổ, VN trở thành một quốc gia có danh dự chủ quyền và người mình làm chủ. Một người quen của tôi ở trường ĐH/CTCT cũ, lúc nào cũng khoe con cái học thành tài bác sĩ, kỹ sư. Sự tự hào đó là của bậc cha mẹ thấy con ngoan ngoãn học hành thành tài và trở nên người hữu dụng thay vì sì ke băng đảng ma túy là tốt. Tuy nhiên xin đừng quên đó là cái giá chúng ta phải trả sau khi chịu làm bồi cho Mỹ, con Mỹ hay Mỹ con trong thời gian Mỹ chiếm đóng miền Nam mà luật lệ nhà nước bù nhìn VNCH bị coi như cỏ rác.

Hãy nhớ Ngô Đình Riệm chẳng có công lao gian khổ gì được Mỹ ẩm về lên làm lãnh tụ miền Nam còn ôm cứng lấy quyền lực, không do xương máu hy sinh và tài năng của một lãnh tụ để bị chết thảm. Theo tôi, Ngô gia, bị bế tắc không ra khỏi thế kẹt; vì nếu từ chức chắc chắn khó trả lời về vụ bà Cả Lễ độc quyền thầu những công tác cho bộ quốc phòng khi con rễ là Trần Trung Dung làm bộ trưởng. Cha Thục buôn lậu gỗ với Sáu Tộ, hay cậu Cẩn giết người cướp của và gởi vàng ở Dòng Chúa Cứu Thế Thổ Phỉ Huế!

Do đó đảng CSVN sau khi tranh đấu bảy mươi năm trời, với hình ảnh hào hùng của cán binh hy sinh gian khổ, cơm vắt quần cụt dùng chiến tranh tiêu hao khiến Mỹ phải chạy. Nghĩa là chịu buông tha dân ta dưới ách kìm kẹt của tư bản Mỹ, chúng ta phải cảm phục và ngày nay họ và con cháu họ cầm quyền là điều đương nhiên không có gì phải thắc mắc cả. Và họ và con cháu họ sẽ còn cầm quyền lâu hơn nữa, với tâm chất cách mạng và cần kiệm liêm chính, quyết tâm đưa đất nước trở thành con Rồng Á Châu, khi đối lực “ quốc gia ” không có, như đã nói chỉ là hình thức bề ngoài, còn bên trong hoàn toàn là chủ nghĩa lãnh tụ cá nhân khật khùng.

Nhân sự, tiền bạc và thế quốc tế quốc nội không có. Một Việt gian Nguyễn Chí Thiện đã mập mạp hết ho lao nhờ ăn cơm uống thuốc Mỹ, một Việt gian Đoàn Viết Hoạt đã được sang Mỹ ăn đám cưới lớn của con, một Việt gian Nguyễn Đan Quế chẳng có ai ngoài Tâm Vấn và Việt gian Nguyễn Quốc Quân…, một thứ tranh đấu Việt gian sa lông trông cậy vào ngoại bang, để đế quốc thực dân bá quyền khủng bố Mỹ lợi dụng tạo áp lực xía vào nội trị Việt Nam và ngoại thương, và chỉ rởm đời khi không nhìn thấy sự thờ ơ lãnh đạm của đại khối người Việt di dân kinh tế liên tục về Việt Nam, hàng hàng lớp lớp đã nhìn thấy tận mắt sự thật, hơn là dối trá gian manh của một thứ chống Cộng lỗi thời và chỉ dùng để moi tiền di dân Việt qua danh nghĩa kháng chiến ma.

Chống Cộng bằng những hành vi bạo động côn đồ như đánh viên chức chính quyền xuất ngoại chỉ là trò con nít của óc não chim sẽ than van khốn khổ khi bị tù. Thua trận thì phải đi tù, đông tây kim cổ định luật ấy không thay đổi. Đọc Kinh Cựu Ước thấy kẻ thua bị mất hết ruộng vườn nhà cửa vợ con. Đến nỗi Đức Chúa Trời còn dính máu ăn phần khi được chia cho 32 gái trinh, thì có đánh cán bộ công nhân viên nhà nước xuất ngoại, chính quyền VN vẫn không suy xuyển, và nhất là sự xa lánh coi thường của đại khối di dân kinh tế về hành vi côn đồ sẽ gia tăng sự khinh bỉ thờ ơ! Và luật chống khủng bố Mỹ đến nỗi ông Lasado một cộng tác viên CIA Mỹ người Cuba chống Fidel Castro, làm nổ một phi cơ gây chết 71 nạn nhân, trốn sang Mỹ đã phải ra đầu thú khi chính sách chống khủng bố của Mỹ sau vụ 911 được triệt để áp dụng dể chống lại khủng bố, nhất là Hồi Giáo.

Không ai ngăn cấm tự do chống Cộng, nhưng đừng chống an toàn ở hậu phương Mỹ và làm mồi cho Mỹ dùng làm áp lực với chính quyền Việt Nam. Dù biết áp lực đó chưa hẳn đi đến đâu. Hãy thành thật tự hỏi thời còn miền Nam trong tay Mỹ, chúng ta chống Cộng như thế nào?

Do đó cuốn “ Võ Văn Ái Con Nội Trùng Của Phật Giáo Việt Nam ” không muốn nói gì hơn là nhận tiền của Mỹ phải làm việc cho Mỹ và sẵn sàng đi ngược hay phản lại dân tộc tổ quốc. Nói như vậy, không phải là chúng ta ngu muội chống Mỹ mà phải làm sao giữ cho được sự tôn trọng danh dự chủ quyền của dân tộc. Không thể nào tin được đế quốc thực dân bá quyền Mỹ sẽ mang và thực hiện dân chủ tự do “ kiểu Mỹ ” cho Iraq hay Việt Nam hay bất kỳ quốc gia nào!, mà đế quốc bá quyền xâm lược Mỹ, ngụy tạo để xâm lăng cướp nước mà thôi. Hai địa phương và cách sống khác nhau không thể lẫn lộn.

Không thể nào chân trong chân ngoài. Ở ngoại quốc hưởng thụ, con cái được nuôi dưỡng ăn học thành tài, nhưng lại muốn làm đại lãnh tụ điều khiển việc đất nước. Việc làm đó, chẳng khác gì xuất cảng Nhà Thương Điên Biên Hòa đi khắp nơi. Hãy suy nghỉ và hành động thận trọng, hơn là làm đào kép trên sân khấu Quảng Lạc, mà sự tụ họp bất cứ vì lý do gì không đông bằng một đám cưới, không nhiều bằng một đám ma! Khi những tuyên cáo sẽ có tập hợp cả mấy chục ngàn người chỉ là sự cường điệu của những kẻ ươn hèn, chết nhát không dám nhìn vào sự thật!

PHT (Theo Đông Dương thời báo)
Trích, Người Việt Yêu Nước, ngày 11/2/06

nhandanvietnam.org

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Năm 15, 2014 in Antibaquexola

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

“QUỐC HẬN” – LÀM SAO CHO BU HIỂU

cxn

Đọc thêm nhé: CỜ VÀNG VÀ QUẦN TÀ LỎN

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Tự điển tiếng Việt chú giải rằng hận là giận, là oán hờn đối với kẻ đã hại mình.

Hận thường dẫn đến những hành động tiêu cực để vơi bớt nỗi hận, cam chịu và thường không có động cơ trả thù mạnh mẽ. Kẻ hận tình thì lang thang buồn bã có khi quẫn trí tự tử, kẻ hận đời thì sống buông thả không cần đến ngày mai.

Vậy thì tại sao các anh cờ vàng lại dùng chữ “hận” để diễn tả nỗi niềm của mình mà không phải là “thù”? Tại sao các anh đặt ngày 30.4 là “quốc hận” mà không phải là “quốc thù”? Kẻ nung nấu ý định trả thù thường sẽ nung nấu quyết tâm cao hơn kẻ chỉ mong rửa hận chứ? Phải chăng các anh không có ý định trả thù?

Không phải như vậy, các anh rất cay cú CS, luôn nung nấu ý định trả thù, các anh từng thề không đội trời chung với CS, nhưng hơn ai hết các anh biết rằng không thể làm được. Cờ vàng rất yếu ớt khi không có BU cho nên cờ vàng chỉ biết kích động trả thù mà không thể làm gì khác. Vì yếu đuối và bất tài cho nên bất cứ ai, bất cứ hành động nào, bất kể phe nhóm nào đối lập với CS là được cờ vàng ủng hộ, kích động và tiếp tay dù đó là kẻ thù của dân tộc.

Người CS nói họ “căm thù giặc” chứ không bao giờ nói “hận giặc”cả. Cũng chính vì lòng căm thù giặc mà họ dễ dàng truyền lửa cho người dân và biến nó thành sức mạnh vô biên. Kẻ thù chính của họ được xác định từ đầu và xuyên suốt cuộc chiến tranh giành độc lập là quân xâm lược. Quân xâm lược họ phải đối đầu là đế quốc Pháp rồi đến Mỹ. Các chế độ cờ vàng của các anh phục vụ cho hai đế quốc này chỉ là một bộ phận của quân xâm lược, các anh chỉ là mục tiêu thứ yếu, đánh đuổi được quân xâm lược thì những kẻ phục vụ chúng cũng phải chết theo và lịch sử đã chứng minh đúng như thế.

Cờ vàng rất muốn nhưng không thể sử dụng lòng căm thù CS của mình để kích động người dân cho mục tiêu lật đổ chế độ vì người dân không hề căm thù CS như các anh tưởng tượng. Những gì các anh nói về sự căm phẫn của người dân đối với CS chỉ là sự tưởng tượng giúp các anh vuốt ve nhau mà thôi. Thế nên mấy chục năm qua các anh vãn chỉ biết “hận” với nhau năm này qua năm khác.

“Hận” trong cộng đồng cờ vàng bao hàm nghĩa cam chịu như số phận nghiệt ngã đã an bài nhưng phải khơi dậy hâm nóng nó thường xuyên để mong thế hệ sau rửa hận cho mình. Hàng năm nỗi hận của cờ vàng được nâng lên hàng “đại lễ” để cùng hận với nhau và cùng nhau gợi lại những nỗi niềm cay cú.

Ba mươi tháng tư

Ngày này ba mươi tám năm về trước Các anh cờ vàng ai cũng chung tâm trạng là phải chọn con đường vi thượng sách là tẩu thật nhanh đừng để lọt vào tay CS. Những anh không có cơ hội để tẩu thì đành phải mướt mồ hôi ngồi ôm canh cánh bên lòng nỗi lo sẽ bị Việt cộng trả thù.

Ngày ấy các anh vẫn chưa hận, các anh chỉ lo, vì nỗi lo nó to hơn nỗi hận. Các anh mất ăn mất ngủ chỉ cầu mong có phép mầu làm cho Việt Cộng nó gia ơn tha mạng.

Làm sao không mất ăn mất ngủ cho được khi còn quyền lực, VC lọt vào tay các anh, không một ai toàn vẹn hình hài. Các anh dùng đủ nhục hình để hành hạ họ. Các anh vặn răng người ta, đập gẫy chân người ta đập nát các ngón tay người ta. Các anh nung sắt đỏ dí vào người, cắt vú xẻo thịt người ta thì thử hỏi khi họ tóm được các họ anh phải làm gì để lấy lại công bằng đây. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi các anh đủ vãi ra quần.

Các anh lại còn được tâm lý chiến tuyên truyền rằng rằng Việt Cộng vô cùng dã man tàn ác, uống máu dân lành. Như thế thì phen này làm sao nó tha cho các anh được, số phận cá trên thớt của các anh mười phần hết chín phần toi. Cái sợ nó làm cho các anh teo cả gan mật thì làm gì còn chỗ đâu cho cái hận. Ngoài những anh may mắn bỏ chạy được, anh nào còn kẹt lại thì không còn chỗ mà ẩn náu vì đâu đâu cũng có Việt Cộng, vả lại khi còn đương quyền các anh càng to càng phách lối khoe khoang, vợ con các anh coi bà con lối xóm bằng nửa con mắt thì ai chẳng biết về các anh, giấu đi đàng nào, du kích địa phương thuộc lòng thành tích của các anh thì trốn vào cái lỗ nào bây giờ. Các anh đành cắn răng bó gối ngồi chờ số phận.

Các anh đeo lon quan càng to thì càng run càng sợ. Cái hào khí VNCH của các anh nó biến đâu mất cả, nó teo tóp lại một cách thảm hại, nó mất tích chẳng còn thấy dấu vết hình hài gì. Những anh Hắc Báo Trâu điên Mãnh Hổ bấy giờ như những con mèo ướt run lên lập cập chỉ biết than thân trách phận và trách BU. Cái “tổ quốc – danh dự – Tránh nhiệm “ của các anh cũng vứt hết vào bãi rác ven đường miễn là làm sao giữ được cái thân xác vẹn toàn. Anh nào cũng cố gắng giấu được điều gì tốt điều nấy. Có anh lỡ xăm chữ “sát cộng” trên tay chẳng biết làm sao phải lấy bùn đất trét lên, lấy băng quấn lại mắt láo liên, quần ướt sũng. Cứ như thế, ngày ba mươi tháng tư, các anh SỢ, LO và ĐỢI. Các anh phải cởi quần vứt ba lô giày dép súng đạn cũng là để xóa đi cái dấu vết người lính cộng hòa hạng tư thế giới – Ôi chẳng nỗi khổ nhục nào bằng.

Ba mươi tháng tư.

Hai triệu tàn quân và công chức phải ra trình diện trong đó có 70 ngàn sĩ quan từ thiếu úy đến trung tướng cứ răm rắp không một ai dám tỏ thái độ “hận”. Khi bị gọi trình diện anh nào cũng lấm la lấm lét xem thử anh trình diện trước bị cư xử ra sao, anh nào cũng né bàn cán bộ địa phương vì khó giấu thân phận. Gặp cán bộ các anh lễ phép hơn cả lễ phép với ông bà. Một trung tá lữ đoàn trưởng thủy quân lục chiến các anh tâm sự rằng đã nghe ngóng mấy ngày nếu thấy tiếng la hét do bị tra tấn sẽ bỏ trốn, nếu không trốn được sẽ tự sát, chứng tỏ sự căng thẳng tột cùng của các anh. Cũng may anh này nhận ra được sự nhân đạo của chính quyền quân quản nếu không thì lại trở thành “anh hùng tuẫn tiết của các anh rồi”

image001Một điểm đăng ký trình diện sau ngày 30-4-1975. Ảnh tư liệu của Cục Dân vận

Cái lo sợ của các anh chẳng ai giống ai nhưng tựu trung bất cứ ai từng gây tội ác trong các anh cũng hình dung và ám ảnh cái ngày Việt Cộng nó cho đi mò tôm nó như thế nào. Bản án tử hình tự các anh phán xét và treo lên đầu mình, treo lên đầu nhau khủng khiếp như thế thì có anh nào dám hận, còn tâm can lòng phèo đâu mà hận. Nhiều anh trăn trối với gia đình rằng nếu Việt Cộng nó bắt đi thì hãy lấy ngày ấy làm đám giỗ hàng năm. Khổ nhất là những anh tướng tá gây ra nợ máu lấy việc hành hạ tù binh VC làm thú vui thì luôn ám ảnh về cái ngày lên thiên đàng bằng mã tấu. Thế nên một số anh chọn cách tự xử tại nhà để khỏi phải rơi vào tay CS và để có thời giờ xin chúa ban phước lành xin lấy cái vé vớt mà yên ổn về nước chúa. Những anh này về sau đã trở thành những “anh hùng tuẫn tiết” của các anh đấy. Ở thế giới bên kia có lẽ các anh này đấm ngực thình thịch mà trách mình rằng sao ta dại quá vì chúng nó có thằng nào chết đâu, lại được BU cưu mang mà chống cộng.

Vào trại cải tạo các anh mới thở phào nhẹ nhõm như trút đi được gánh nặng ngàn cân. Chưa biết nó giam bao lâu nhưng chắc là được sống rồi, và sẽ không có trò “mò tôm” như các anh từng tưởng tượng. Mừng lắm cho nên các anh bắt đầu có nụ cười, có giấc ngủ ngon và các anh bắt đầu mơ. Khi biết chắc rằng CS nó không trừng trị các anh như tưởng tượng thì lúc ấy các anh mới bắt đầu yên tâm và cũng bắt đầu từ đó các anh mới cảm thấy hận chúng nó.

Gác tay lên trán trong tù các anh không thể hiểu nổi tại sao quân đội “hạng tư thế giới” của các anh lại có thể tan hàng thảm bại nhanh đến thế. Các anh không tưởng tượng được là tại sao BU lại bỏ rơi các anh đột ngột như thế khi các anh đang vô cùng trung thành bảo vệ cái chính nghĩa VNCH mà Bu giao cho như là một nghĩa vụ cao cả được BU bảo trợ. Các anh đang trừ gian diệt bạo bảo vệ thế giới tự do cho BU. Các anh đang bảo vệ chính nghĩa cờ vàng mà BU giao trọng trách và đổ biết bao tiền của nuôi nấng cơ mà.

Tại sao BU bỏ chạy bỏ lại các anh như thế . Một siêu cường như BU lẽ nào lại bị bọn thổ phỉ ốm đói như thế đánh bại thảm hại tống cổ về nước cấp tốc thế hay sao? Tai sao? Tại sao ? Đầu óc nô lệ của các anh không bao giờ hiểu được.

Có rất nhiều cuộc hội luận của các anh về lý do tại sao “mất nước”. Cho đến ngày nay tài liệu tham khảo về cuộc chiến VN dẫy đầy nhưng không không anh nào nhìn ra được thân phận nô lệ của mình. Các anh vẫn cho rằng các anh là tiền đồn của thế giới tự do chiến đấu để bảo vệ nó ngăn chận sự bành trướng của CS. BU chỉ là đồng minh giúp các anh thực hiện sứ mạng của mình. Các anh lờ đi cái thực tế rằng quyền lực của BU có thể sai khiến các anh và có quyền bắt các anh phải chết. Tiền bạc của BU phát cho các anh không phải vô điều kiện mà là để phục vụ cái lợi ích của BU, khi không đạt được mục đích các anh không còn giá trị. Các anh luôn mồm than vãn rằng “BU bỏ rơi” mà không ý thức được rằng BU các anh đã vứt đi một món đồ không còn sử dụng được

Cái lý tưởng các anh nó vô cùng đơn giản. Các anh được mô tả như những anh hùng trừ gian diệt bạo, các anh được nhồi sọ rằng CS theo chủ nghĩa ”tam vô” nghĩa là vô gia đình, vô tổ quốc vô tôn giáo. Thế nên nghĩa vụ tiêu diệt chúng là cao cả không có gì phải lăn tăn cả. Các anh được nhồi sọ rằng Việt cộng là bọn rừng rú răng đen mã tấu, sa vào tay Việt cộng thì chỉ có chết. Cảnh tâm lý chiến chiếu đi chiếu lại cho các anh xem địa chủ mà còn bị chúng chôn sống thì các anh thoát làm sao được. Thế nên khi không thấy bị chúng cho đi “mò tôm” các anh mừng vô kể như được sinh ra là lần thứ hai. Không còn lo sợ mò tôm nên các anh mới có dịp gác tay lên trán mà hận.

Thế nhưng nếu nói rằng các anh hận vì nó bỏ tù mình, hận nó đánh mình chạy như vịt, hận nó tước đoạt hết quyền lợi BU ban thì hèn quá cho nên các anh phải hô hào nâng nó lên thành “quốc hận” cho nó sang. Như thế mới chứng tỏ mình không hận vì ích kỷ nhỏ nhen mà hận vì nước mất nhà tan, vì chính nghĩa.

Nước mất nhà tan là cái thực thể đau lòng của các anh thật. Các anh chẳng cần biết cái nước VNCH của các anh nó được đẻ ra từ đâu, nó là con của ai các anh cũng chẳng cần biết. Các anh chỉ cần biết nhờ nó mà các anh được ngồi trên đầu thiên hạ, nó mất đi các anh mất tất cả thì ai mà chả hận. Thế là các anh đã có ngày “quốc hận” đến hôm nay.

Trong ngôn ngữ Việt chữ “quốc” sẽ được dùng như tính từ khi đi sau nó là một danh từ như quốc tang, quốc hồn, quốc lộ, quốc kỳ, quốc hoa, quốc ngữ, quốc ca v.v… Như thế một khi chữ “quốc” được sử dụng làm tính từ thì không thể dùng động từ theo sau nó. Ở đây các anh dùng động từ “hận” để muốn diễn tả nghĩa “cả nước hận” là sai bét và về ngữ nghĩa. Chữ “hận” chưa bao giờ được dùng như một danh từ trong tiếng Việt. Nói như thế thì từ “quốc hận” của các anh sẽ được người Việt hiểu là “hận quốc gia’. Thế thì bao năm rồi các anh “hận quốc gia VNCH” à? Cũng chỉ vì muốn phát ngôn “hận” cho thật kêu mà các anh đã tự vả vào họng mình rồi đấy.

Thực ra nhìn vào những hành động của các anh bao năm qua nếu nói chính xác phải nói rằng các anh “cay cú” nó mới đúng bản chất. Cay cú chỉ giới hạn hành động là thổ lộ cho nhau kích động nhau để rủa xả đối phương. Cho nên gần bốn chục năm hận của các anh vẫn chỉ làm được có thế .

Như thế có thể khẳng định rằng ba mươi tháng tư năm xưa dù tổng thống các anh đầu hàng, dù các anh phải lũ lượt tụt quần rã đám, ngày ấy các anh cũng chưa hề hận, ngày ấy các chỉ anh sợ và lo, các anh chưa đủ bình tĩnh để hận. Khi các anh được an toàn không bị VC nó cho lên thiên đàng với chúa thì các anh mới bắt đầu nghĩ đến cái hận.

Sang đến sứ BU cái lá gan của các anh bắt đầu tươi trở lại. Bao giờ cũng thế, các anh chỉ cảm thấy bình an và to mồm khi có BU bên cạnh. Nhờ thế mà các anh bắt đầu tụ nhau lại để nhân lên cái “hận”. Các anh mua quần áo si đa mặc vào cho nó đỡ nhớ cái ngày nhục nhã năm xưa. Ngày xưa cởi quần chạy các anh khấn vái đừng cho ai nhận ra mình. Quan thì chỉ nhận là lính, lính thì chỉ nhận là dân. Ngày nay trên xứ BU anh nào cũng rủng rỉnh lon lá, lính biến tất tần tật thành quan hết, chẳng thấy anh lính nào. Các anh biện hộ rằng các anh chưa từng có giấy giải ngũ cho nên ba mươi mấy năm một anh hạ sĩ lên đại tá là bình thường chẳng có gì lạ. Cứ như thế “quân lực” có quan không có lính của các anh lâu lâu lại kéo nhau ra phố hò hét mà “hận” với nhau.

Các anh có thói quen là cái gì có BU để ý thì các anh thích lắm cho nên các anh làm đủ cách để gây chú ý cho BU. Các anh xin công nhận cờ vàng chỗ này chỗ nọ, cắm nó khắp mọi nơi để nhắc cho BU sự hiện diện của các anh nhưng chẳng được BU đoái hoài. Thế nhưng cái “quốc hận” của các thì không thể dịch ra cho BU hiểu được nỗi lòng. Trên thế giới này chỉ các anh là có món này, ngôn ngữ nhân loại chẳng có nước nào có được nên chẳng có ai hiểu cho nỗi lòng các anh.

Thù thì phải trả thù, hận thì phải rửa hận. Có thể nói ngay rằng không có điều gì đau bằng hận mà phải bó tay không làm sao rửa hận được. Muốn rửa hận các anh phải có cách để làm cho đối thủ phải đau như chính nó làm cho mình. Vậy mà ba mươi tám năm rồi các anh mỗi ngày mỗi đau thêm mà kẻ thù thì càng ngày càng trêu ngươi các anh xem các anh như cỏ rác.

Rửa hận bằng cách nào? Đó là bài toán vô cùng khó cho các anh. Hầu hết các bộ óc ưu tú nhất của cờ vàng đã hiến kế ba mươi tám năm qua mà chưa có kế sách nào để các anh làm một việc tưởng chừng như đơn giản là “rửa hận”. Và hệ quả là khi không “rửa” được hận thì sẽ bị nỗi hận nó ám suốt đời.

Còn gì đau bằng thù không trả được mà hận không rửa được phải không các anh. Dân ta có lòng bao dung độ lượng, ai cũng thông cảm cho cái sự cay cú của các anh nhưng chỉ trách các anh sao ma u mê lâu đến thế. Đã 38 năm rồi chứ có ít đâu, chưa anh nào ra được phương sách rửa hận để các anh thanh thản mà cứ ôm nó vào lòng rên rỉ.

Thông thường trên thế gian này cái gì người ta không rửa được thì người ta còn có cách khác là “chùi” nhưng đối với cái “hận” của các anh thì bó tay, chẳng thể nào chùi cho nó bớt hận được. Rõ khổ.

Xichloviet

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Tư 20, 2014 in Antibaquexola

 

Nhãn: , , , , , , ,

CỜ VÀNG CỰC ĐOAN – THEO VOI HÍT BàMÍA

cxn

Đọc thêm nhé: Vạch trần bộ mặt phản động của “Diễn đàn xã hội dân sự”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Trần Hưng Đạo trong Hịch Tướng sĩ

“Sông Đằng một dải dài ghê,
Sóng hồng cuồn cuộn tuôn về bể Đông.
Những phường bất nghĩa tiêu vong,
Nghìn thu chỉ có anh hùng lưu danh!”

Việt Nam từ thuở các Vua Hùng dựng nước đến nay đã viết nên bao trang sử vẻ vang dựng nước và giữ nước. Thiên anh hùng ca về giữ nước thật oai hùng, nhưng cũng thấm đẫm bao nhiêu máu và nước mắt. Dân tộc Việt Nam chúng ta hiểu điều đó, và bởi vậy không khi nào chúng ta muốn chiến tranh. Dân tộc chúng ta khát khao hoà bình, và có lẽ không có dân tộc nào muốn có hoà bình lại phải trải qua mất mát, hy sinh to lớn đến như thế! Nhưng chính giữ nước trong hoàn cảnh lịch sử ngàn năm ấy dạy chúng ta biết khoan dung, biết khép quá khứ, hướng tới tương lai, đồng thời cũng cho chúng ta bài học biết cầm vũ khí đánh giặc và thắng giặc, giữ gìn độc lập, tự do cho dân tộc.

Thời nào mà chẳng có “phường bất nghĩa”, “lũ bất trung”, phường “cõng rắn cắn gà nhà” “theo voi hít bã mía”. thời nào chẳng có kẻ “trung thần” ! Và lịch sử đã chứng minh, ai sẽ được “lưu danh” và kẻ nào sẽ bị “tiêu vong” điều đó đã rõ trong sử sách. Cờ vàng chống cộng cực đoan cũng đã đi vào lịch sử của dân tộc việt bằng con đường lưu danh một cách ô nhục nhất, nó đã trượt dài trên con đường ôm chân ngoại bang, “rước voi về dày mả tổ”, cờ vàng cực đoan là “đỉnh cao” nhất trong mọi thời đại của dân tộc Việt về sự phản phúc.

Sau mấy chục năm vác cờ, “chuyển lửa” về tổ quốc cờ vàng CCCĐ nhận thấy những phương pháp đó không mang lại mảy may kết quả nào, chỉ chuốc lấy sự phản ứng của dư luận nhân dân trong nước và người Việt ở hải ngoại. Dựa hơi BU (Mỹ), được sự chỉ bảo tận tình của các tổ chức không có thiện cảm đối với đất nước VN phương hướng chống phá đất nước cũng “uyển chuyển” cho phù hợp với trào lưu quốc tế, cờ vàng cũng “đầu tư” suy nghĩ tìm cách phát huy tối đa dã tâm bán nước đã ăn sâu vào não bộ nô lệ của cờ vàng.

Tư duy của cờ vàng CCCĐ.

Cờ vàng CCCĐ sống được cho đến ngày hôm nay là nhờ luồng “sinh khí” lúc nào cũng được “hâm nóng” và “sao chế” các sự kiện xảy ra ở trong nước, thiếu cái chiêu này thì chắc chắn cờ vàng sẽ lăn đùng ra chết giống như kẻ bị trúng gió độc vậy. Cũng bám vào những sự kiện và vấn đề thời sự trong nước, tập trung đào bới, cắt xén, chế biến làm sao cho “bốc mùi” chống cộng.

Thời gian qua, trên nhiều trang mạng và đài phát thanh của hải ngoại đã xuất hiện những bài viết, những cuộc phỏng vấn, “bình loạn” công kích, xuyên tạc, bóp méo, bôi đen… sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc của dân tộc VN, cờ vàng CCCĐ dựng chuyện bêu xấu nhằm làm mất uy tín của những người đang nắm giữ vận mệnh quốc gia, phủ nhận những thành tựu mà toàn dân tộc Việt Nam vươn lên từ hoang tàn của cuộc chiến tàn khốc nhất trong lịch sử dân tộc.

Trong cuộc chiến trước năm 1975, đòn “mã hồi thương” về chiến tranh chính trị đã làm cho cờ vàng ngấm đòn , bắt chước những người cộng sản cờ vàng cũng “tập trung” xoi mói vào cái gọi là “tử huyệt” của cộng sản. Rất dễ dàng nhận thấy chiêu thức mà cờ vành đưa ra là việc tuyên truyền, kích động của các thế lực thù địch và cơ hội chính trị vẫn nhằm phủ nhận vai trò lãnh đạo của chính phủ Việt Nam đối với công cuộc xây dựng, bảo vệ Tổ quốc. Lợi dụng các vấn đề liên quan đến Biển Đông và chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam để bôi nhọ, hạ uy tín, kích động, chia rẽ mối quan hệ giữa nhà nước với dân, công kích chính sách đối ngoại của VN, đặc biệt những vấn đề liên quan đến quan hệ Việt Nam – Trung Quốc…

Cờ vàng CCCĐ có hiểu được rằng dân tộc Việt trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến bảo vệ cương thổ quốc gia mà vũ khí bách chiến, bách thắng là gì không ? Xin thưa cho các vị được rõ đó là sự đoàn kết, điều thật dản dị mà các nền đệ nhất, đệ nhị cộng hoà không một chút hơi hướng gì trong những người lãnh đạo quốc gia của cờ vàng có được. Cờ vàng CCCĐ có hiểu được lịch sử cha ông không ? chắc sẽ không hiểu rõ được tại sao quân dân đời Trần có thể ba lần đánh tan những đạo quân xâm lược hung bạo, muốn lấy thịt đè người, nếu không hiểu được cội nguồn của thắng lợi kỳ diệu là tinh thần dân tộc được khởi động và dâng cao để do đó mà “vua tôi đồng tâm, anh em hòa mục, cả nước góp sức”.

Cờ vàng dùng thủ đoạn xuyên tạc sự thật, bóp méo, bôi đen nhằm mục đích lôi kéo, kích động những phần tử cực đoan, bất mãn, những người nhẹ dạ, cả tin… nghi ngờ vào đường lối, chủ trương, chính sách của Nhà nước Việt Nam, chiêu này cũng chẳng mới mẻ gì. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, sự tuyên truyền của họ diễn ra theo hệ thống từ trước, tạo nên một “chiến dịch” kích động, lôi kéo với mức độ ngày càng rầm rộ hơn.

Nếu nhìn suốt những bước thăng trầm của lịch sử đất nước ta luôn nằm trong vị thế địa lý – chính trị “trứng chọi đá” thì khối đại đoàn kết dân tộc là sự đúc kết giữ nước của ông cha ta. Kể từ thời Khúc Hạo (năm 907-917) với cương lĩnh dựng nước “Chính sự cốt chuộng khoan dung, giản dị, nhân dân đều được yên vui”. Trải qua các chặng đường giữ nước “từ Đinh, Lê, Lý,Trần gây nền độc lập; cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên hùng cứ một phương”, thời nào cũng có những kẻ phản dân tộc, tìm mọi cách gây rối đến nền anh ninh xã tắc, họ không tiếp thu những tinh hoa về lòng yêu nước mà ngược lại là sự vọng ngoại ôm chân ngoại bang, bản chất cờ vàng là như vậy.

Ở trong nước, một số kẻ cơ hội chính trị lợi dụng biến động quốc tế cũng mưu toan lợi dụng vấn đề tranh chấp Biển Đông để dùng kế “Nhất tiễn song điêu” – vừa chia rẽ, phá hoại quan hệ Việt Nam – Trung Quốc, vừa thực hiện chiến lược xóa bỏ chế độ chính trị, xóa bỏ Nhà nước CHXHCN Việt Nam do Đảng CS lãnh đạo.
Có những tên giặc lộng ngôn kêu gọi phải “đồng hành quân sự với Hoa Kỳ”, xem đây là “mệnh lệnh của thời đại”. “Táo tợn” hơn, họ còn đưa ra “ý tưởng” Đánh đổi Chế độ xã hội XHCN do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo lấy sự cam kết của của một số cường quốc phương Tây, làm đối trọng với Trung Quốc ??. Hỡi ơi ! những kẻ dốt nát về chính trị, hoang tưởng về đầu óc mới nghĩ như vậy ,thử hỏi cờ vàng vậy tại sao Hoa Kỳ phải bỏ Việt Nam để lại di chứng cuộc chiến cho đến tận ngày hôm nay ? Cờ vàng CCCĐ sau 37 năm vẫn hận BU, thế vì lẽ gì mà đã quên béng mất điều đó vậy ?

Hội nghị Diên Hồng

Ta hãy nghe cờ vàng lập luận như sau: Việt Nam là một quốc gia nhỏ yếu, để có đủ khả năng chống lại sự xâm lược của Bắc Kinh, phải liên minh với một số nước lớn có tiềm lực về chính trị, quân sự, kinh tế đủ mạnh bằng cách có được “một cam kết chặt chẽ, trung thành với nhiều đồng minh song hoặc đa phương, vốn là cường quốc phát triển, văn minh và có tiềm lực như Mỹ, Nhật Bản, Đức, Anh và nhiều nước khác làm đối trọng”. Muốn vậy Việt Nam phải “chớp thời cơ, thực hiện cải cách chính trị, thay đổi thể chế, chuyển đổi tư tưởng… thì mới hy vọng tranh thủ được sự hậu thuẫn vững mạnh của phần còn lại của thế giới… nhằm thoát khỏi sự độc tài, sự hung hãn, lấy thịt đè người của láng giềng Trung Quốc”…?? .

Nghe đến đây thì chúng ta cũng hiểu được bản chất vong bản, ỉ lại và trốn tránh trách nhiệm mà nó hằn sâu vào tâm thức của các anh cờ vàng CCCĐ này, từ hai nền cộng hoà nó đã làm thối rữa lòng tự trọng và nhân cách của họ, có đời nào mà BU lại vì Việt Nam nã đạn vào Trung Quốc không ? Có bao giờ vì Việt Nam mà BU bỏ tất tật quyền lợi kinh tế sống còn của một cường quốc mà càng ngày càng gắn kết sống còn với nhau không ?? Xin thưa với các vị là không bao giờ. Về lịch sử cờ vàng cố tình lờ đi một điều rằng: sau mỗi chiến thắng quân xâm lược phương bắc thì cũng ngay lập tức các vị vua đất Việt phải nghĩ ngay đến việc cầu hoà, cống nạp, xin sắc phong không ? Vì sao vậy ? Cờ vàng có hiểu không ? Đó là kế sách cương nhu mà tổ tiên sử dụng nhuần nhuyễn để tránh cảnh binh đao kéo dài làm hoang tàn đất nước, để hồi phục sức dân.

Cờ vàng có biết mới ngày hôm qua (21/5/2012) Trung Quốc cảnh báo Philippin lôi kéo Mỹ vào việc tranh chấp về bãi đá cạn (Hoàng Nham) – Scarborough. Tình hình nóng hổi từng ngày ở khu vực này. Hãy nghe BU nói với đồng minh này: Mỹ chỉ cung cấp cho Philippin một số vũ khí thôi, chứ không can thiệp nếu có đụng độ xảy ra. Nghe rõ chưa các “ngài” cờ vàng. Trong khi đó Manila là đồng minh đó nghe .Nghe cờ vàng nói “đồng hành” với BU sao mà dễ thế, các nhà lãnh đạo VN đâu đến nỗi không tiên liệu được chuyện gì xảy ra nếu liên kết với BU chống lại Trung Quốc, chỉ có đầu óc nô lệ của cờ vàng là chọn con đường huỷ diệt dân tộc đó.

Giữ chủ quyền quốc gia mà nhờ người khác hy sinh giùm cho mình khi có ngoại xâm thật là điều ngược đời, các vị cờ vàng CCCĐ hãy nghe chuyện trong cuộc khánh chiến chống Mỹ cứu nước, trong hoàn cảnh khó khăn nhất người “anh em” phương bắc đã đề nghị Chủ Tịch Hồ Chí Minh là hãy để cho họ đưa quân vào tham chiến cùng với bộ đội Việt Nam, nghe có sướng không ? nếu là người lãnh đạo của cờ vàng chắc một điều là các vị sẽ rú lên vì vui mừng, “hồ hởi” chào đón đội quân đó vì có kẻ chết thay cho mình, Ok- là giải pháp tối thượng phải không ?.

Cờ vàng chống cộng hãy nghe Chủ tịch Hồ chí Minh nói về vấn đề này “chúng ta có thể nợ cái gì rồi cũng có thể trả được chứ nợ máu thì không bao giờ trả được “, sự sáng suốt đó cho ta thấm thía được rằng nếu để cho “ông kẹ” tham lam ấy vào nhà thì làm sao mời ổng về khi mà dân tộc ta đang nợ cả tiền lẫn máu ? Cờ vàng có biết rằng chính các vị cũng đang là con nợ khủng khiếp đối với nhân dân Mỹ không ? Tiền và máu của 58 ngàn binh sĩ để xây dựng và bảo vệ cái VNCH của các vị đấy. Bây giờ các vị chỉ có cái mạng trành, ăn bám và phá rối đất nước mà cờ vàng đang là con nợ khủng khiếp, hay là hát bài “cùi không sợ lở”. Tầm chiến lược của các nhà lãnh đạo VNCH chỉ là nhằm vào cái túi của BU có bao nhiêu tiền rồi lên kế sách móc túi, thế thôi, chấm hết.

Cái cớ để cờ vàng CCCĐ bám vào “khai thác” nhiều nhất để thực hiện mưu đồ đen tối ”đục nước béo cò” đó là vấn đề Biển Đông và việc bảo vệ độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ. Chúng ta hãy nghe dàn hợp xướng của những kẻ khoác tấm áo “yêu nước” nói gì ? Họ rêu rao rằng, Đảng, Nhà nước, Chính phủ và Quân đội nhân dân Việt Nam “nhu nhược” trước các hành động gây hấn trên Biển Đông của Trung Quốc và kêu rú ầm lên “Tổ quốc lâm nguy”, kêu gọi, kích động người dân “Dậy mà đi”, xuống đường biểu tình quy mô lớn… Thậm chí một số cái loa của tổ chức phản động khủng bố Việt Tân còn coi đây là thời cơ “ngàn năm có một” để xuống đường đấu tranh lật đổ chế độ !!.

Ôi! nghe đến đây sao mà cảm động về lòng “yêu nước” khí thế “hừng hực” của cờ vàng đến thế, Họ còn lớn tiếng kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam mở “hội nghị diên hồng”! điều này chỉ lừa gạt được một số người mà nhận thức về chính trị còn non kém, chưa nhìn rõ tâm địa ôm chân ngoại bang, “theo voi hít bã mía”, “rước voi về dày mả tổ” là bản chất của cờ vàng CCCĐ. các vị cờ vàng CCCĐ hãy nhìn vào lịch sử của của dân tộc Việt Nam trong thời gian gần nhất mà đảng CSVN lãnh đạo toàn dân đã làm nên lịch sử chói ngời chủ nghĩa anh hùng của dân tộc Việt. Và kết quả là gì ? các vị đương nhiên tự trả lời. Có muốn giở trò lấp liếm cũng không được.

Có dân tộc nào vừa thoát khỏi tay phát xít Nhật lại lọt vào tay thực dân Pháp để phải làm cuộc trường kỳ kháng chiến 9 năm mới có hoà bình trên một nửa nước như Việt Nam không?! Tưởng rằng, chiến thắng Điện Biên Phủ lừng lẫy địa cầu góp phần chấm dứt chủ nghĩa thực dân cũ sẽ đến ngày Tổng tuyển cử Bắc Nam thống nhất, Việt Nam hoà bình, độc lập tự do, nhưng chủ nghĩa thực dân mới của Mỹ lại làm cho nhân dân Việt Nam phải trải qua một cuộc chiến tranh dài nhất, ác liệt nhất thế kỷ XX. nên tính huỷ diệt bởi vũ khí hiện đại của hai phe đã đẩy chiến tranh tàn khốc không kém chiến tranh thế giới lần thứ hai. Vậy thì Đảng , chính phủ , quân đội VN trong quá khứ có hèn nhát như các vị cờ vàng không ? Có tháo chạy bỏ mặc dân chúng hoảng loạn trên bom dưới đạn không ? Chính phủ cầm quyền ở Việt Nam có được lòng dân không ? nếu không có tại sao có kết quả chói lọi đó ? Cờ vàng CCCĐ có hiểu rằng lòng dân là động lực tiên quyết để làm nên sự thần kỳ đó.

Cờ vàng CCCĐ có biết trong lịch sử thời đoạn lịch sử thời vua Lê, chúa Trịnh báo hiệu sự khủng hoảng trầm trọng của chế độ phong kiến. Việt Nam Sử lược chép về thời Lê Chiêu Thống như sau : “Người bấy giờ bàn riêng với nhau rằng: “Nước Nam ta từ khi có đế vương đến giờ, không thấy vua nào hèn hạ đến thế. Tiếng là làm vua mà phải theo niên hiệu vua Tàu, việc gì cũng phải bẩm đến quan Tổng đốc, thế thì có khác gì là đã nội thuộc rồi không?”.

Đã vậy thì những “thần dân” của vua đã biết cách hưởng ứng lời kêu gọi của người anh hùng áo vải Nguyễn Huệ đứng lên đánh giặc cứu nước là điều dễ hiểu. Sử chép: Ngày 29 tháng 11 năm Mậu Thân (26 tháng 12 năm 1788), dừng chân ở Nghệ An hơn 10 ngày để tuyển quân và củng cố lực lượng, nâng quân số lên tới 10 vạn ! Thử hỏi không có sức dân ấy, không có lòng dân theo về, thì làm sao có được chiến thắng thần tốc ấy!

Xung quanh vấn đề giải quyết tranh chấp trên Biển Đông và cuộc đấu tranh bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam, cờ vàng CCCĐ phải hiểu được rằng lập trường, quan điểm và chủ trương của Đảng và Nhà nước Việt Nam đã rõ ràng, thế nhưng Họ lại xem đây là cơ hội để kiếm chác, hòng “đục nước, béo cò”, theo đuổi những toan tính chính trị. Cờ vàng CCCĐ trắng trợn vu cáo: “Cộng sản Việt Nam” chủ trương giải quyết tranh chấp Biển Đông “trên bàn đàm phán” là “một vụ dàn dựng của cả Bắc Kinh lẫn Hà Nội trong việc giúp cho Trung Quốc từng bước thôn tính Việt Nam”; rằng “Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam chỉ lên tiếng phản đối đơn giản, lấy lệ”, “không dám đối đầu với Bắc Kinh để bảo vệ đất nước”, “thông đồng với kẻ cướp” v.v…Thật nực cười vào cái suy nghĩ quái gỡ này, các vị cờ vàng CCCĐ hãy nghe tiếp tiền nhân đã nói :

Nếu “trông thấy quốc sỉ mà không biết thẹn, thân làm tướng phải hầu giặc, mà không biết tức, tai nghe nhạc để hiến ngụy sứ, mà không biết căm” thì làm sao người người đủ dũng khí khắc trên cánh tay hai chữ “Sát Thát”? Trên cánh tay khắc hai chữ đó vì trong đầu đã hằn sâu một sự thật lịch sử: “Bởi giặc Nguyên cùng ta, là kẻ thù không đội trời chung”. Nếu “cứ điềm nhiên không nghĩ đến việc báo thù… khác nào như quay ngọn giáo mà đi theo kẻ địch, giơ tay không mà chịu thua quân giặc”.
Thiên tài quân sự của vị Quốc công Tiết chế thống lĩnh toàn quân có ý nghĩa cực kỳ lớn lao, song thiên tài ấy chỉ có thể phát huy khi dưới trướng của Ngài là những “tướng sĩ một lòng phụ tử”. Nói về họ, những danh tướng như Trần Nhật Duật, Phạm Ngũ Lão… thì đã quá rõ, lịch sử còn đặc biệt nhắc lại lời Hưng Đạo nói về các gia thần dũng mãnh và trung thành của mình như Yết Kiêu, Dã Tượng : “chim hồng hộc muốn bay cao.

Cờ vàng CCCĐ có biết được vai trò của Đảng CSVN trong hai cuộc chiến tranh dành độc lập cho dân tộc không ? Họ đã làm rất tốt công việc của họ trong vai trò lãnh đạo , chưa có một đảng phái nào khác trong lịch sử VN làm tốt hơn , ngày nay và có thể vài chục năm nữa cũng không có một đảng nào khác làm tốt hơn họ , có đúng vậy không các “ngài” cờ vàng ? , cái đảng “phở bò” khủng bố Việt Tân chỉ có một việc cỏn con là tập hợp sự ủng hộ của một nhúm người cực đoan ở Bolsa mà bao năm nay làm không xong vậy mà đòi lớn tiếng thay thế Đảng CSVN ư ? thật là một lũ ngông cuồng và dốt nát.

Cơ sở của mọi cam kết với bất cứ quốc gia nào, dù là nước lớn hay nước nhỏ, dù đó là chế độ chính trị là gì… rút cuộc đều vì lợi ích của mỗi nước và của các bên. Nói cách khác, bất cứ cam kết quốc tế nào chỉ có thể dựa trên sự thống nhất về lợi ích của cả hai phía. Không được quên đã có không ít những cuộc “mặc cả, mua bán, đổi chác” giữa các nước lớn “trên lưng” các nước nhỏ. Điều này đã được lịch sử thế giới xác nhận. Và Việt Nam là một trong những nạn nhân đó.

Giả thử làm theo ý của cờ vàng là thay đổi thể chế chính trị để được sự ”ủng hộ”, nếu có sự đánh đổi đó thì điều gì sẽ diễn ra và ai là người được hưởng lợi? Cờ vàng sẽ được lợi có phải vậy không ? lúc đó vì quyền lợi giữa các bên sẽ biến cả dân tộc này thành những chiến binh tiên phong chết kẹt giữa hai làn đạn, tổ quốc trở thành bãi chiến trường thử nghiệm vũ khí tàn khốc.

Xưa nay chưa bao giờ có một tinh thần yêu nước nào, chủ nghĩa yêu nước nào lại không mang dấu ấn quan điểm chính trị, cũng như chưa bao giờ có ai thừa nhận mình là người bán nước. Cờ vàng CCCĐ với đầu óc của những kẻ thiểu năng trí tuệ làm sao hiểu được nghệ thuật dựng nước và giữ nước mà Đảng CSVN cùng toàn dân Việt tiếp thu được những tinh hoa của cha ông để lại.

Ta chiến thắng trước tiên bởi ta chính nghĩa. Một dân tộc mà theo đạo lý nhân sinh phải được sống trong hoà bình, độc lập và tự do! Một nước ” vốn xưng nền văn hiến đã lâu, núi sông bờ cõi đã chia”, biên giới, lãnh thổ “rành rành định phận tại sách Trời” đứng lên quyết giữ vững độc lập tự do của mình là điều chính nghĩa không thể chối cãi. Một dân tộc có truyền thống lâu đời với ý chí sắt đá ” thà làm quỷ nước Nam chứ không làm vương đất Bắc”; ” thà hi sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lê.”; ”Không có gì quý hơn độc lập tự do”! Dân tộc ấy không có sức mạnh nào khuất phục được.

Với những nguyên nhân khách quan và chủ quan như đã nói, nhân dân Việt Nam không tránh được các cuộc chiến tranh xâm lược, nhưng đã biết chiến đấu ngoan cường viết lên trang sử giữ nước vẻ vang của dân tộc. Từ phá Tống, bình Nguyên, kháng Minh, đạp Thanh đến đánh Pháp, đuổi Nhật, chống Mỹ để giải phóng dân tộc, những chiến công hiển hách đó kết lại thành truyền thống bất diệt của dân tộc Việt Nam. Ôn lại truyền thống đó không chỉ nhắc nhở những ai còn mơ màng về bài học lịch sử ngàn năm nước Việt, mà còn để thế hệ Việt Nam hôm nay hiểu rõ kinh nghiệm xương máu của cha ông trong đấu tranh giữ nước.

Houston 5-22-2012
Amari Tx

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Tư 18, 2014 in Antibaquexola

 

Nhãn: , , , , , , , , , , ,

Âm mưu gây bất ổn bằng chiêu bài ‘dân chủ’, ‘nhân quyền’

cxn

Đọc thêm nhé: Chiêu bài “Dân chủ, nhân quyền”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Học hỏi các quốc gia, dân tộc khác là đương nhiên, nhưng không thể sao chép một cách thuần túy hiến pháp của Nhà nước thuộc chế độ chính trị này sang Nhà nước thuộc chế độ chính trị khác.

Hiện nay, trong khi nhân dân ta đang đóng góp cho Dự thảo Hiến pháp năm 1992, coi đây là một dịp để củng cố và phát triển nền dân chủ XHCN ở Việt Nam thì trên một số trang mạng trong và ngoài nước, một số người lại coi đó là cơ hội để áp đặt vào xã hội ta những quan điểm tư sản về dân chủ, nhân quyền.

Theo họ thì nhất thiết phải “loại bỏ Điều 4 (Hiến pháp năm 1992) khẳng định vai trò lãnh đạo Nhà nước, xã hội của Đảng Cộng sản Việt Nam”, để “chuyển đổi một Nhà nước “độc đảng” sang Nhà nước “đa đảng” tại Việt Nam…”.

Những lập luận của họ xung quanh vấn đề này không có gì mới. Cái mới ở đây chính là người ta đã chọn thời điểm toàn dân đang đóng góp vào Dự thảo Hiến pháp năm 1992 để mở một “chiến dịch” rầm rộ trên các trang mạng điện tử vừa tuyên truyền xuyên tạc, vừa phủ nhận lịch sử Đảng Cộng sản và lịch sử cách mạng Việt Nam, rồi nói như “đinh đóng cột” rằng, “sự thay đổi thể chế chính trị ở Việt Nam là điều không thể tránh khỏi”. Những người tỉnh táo, có cách nhìn nhận vấn đề một cách khách quan, công bằng thì lập luận, chứng cứ của họ không có tính thuyết phục.

Về nội dung và quy trình xây dựng Hiến pháp, hiện nay trên thế giới đang tồn tại nhiều hình thức Nhà nước với nhiều chế độ chính trị (cộng hòa dân chủ nhân dân; xã hội chủ nghĩa; quân chủ nghị viện; cộng hòa đại nghị; cộng hòa lưỡng thể; tôn giáo…) vì thế mà nội dung và quy trình xây dựng hiến pháp cũng khác nhau. Nói cách khác không có nội dung và quy trình xây dựng Hiến pháp “mẫu” chuẩn cho các dân tộc.

Xây dựng Hiến pháp là công việc, là chủ quyền của mỗi quốc gia dân tộc. Học hỏi các quốc gia, dân tộc khác là đương nhiên, nhưng không thể sao chép một cách thuần túy hiến pháp của Nhà nước thuộc chế độ chính trị này sang Nhà nước thuộc chế độ chính trị khác. Kể cả những Nhà nước có chung chế độ chính trị cũng không thể “rập khuôn” hiến pháp của nhau được, vì lịch sử, truyền thống văn hóa, trình độ dân trí, đời sống kinh tế-xã hội mỗi nước một khác.

Còn về vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam được quy định trong Điều 4 Hiến pháp năm 1992 (văn bản cũ và sửa đổi) hoàn toàn có căn cứ lịch sử, chính trị và pháp lý. Về mặt lịch sử, với 3 sự kiện trọng đại: Cách mạng Tháng Tám năm 1945 giành độc lập dân tộc; kháng chiến chống thực dân cũ, thực dân mới thắng lợi và khởi xướng công cuộc đổi mới đều do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo.

Chế độ đa đảng bắt nguồn từ những hoàn cảnh lịch sử nhất định. Nói đơn giản, chế độ đó là kết quả của sự chia sẻ quyền lực giữa các lực lượng chính trị tham gia cách mạng. Cũng có thể nói đó là một cách phân bổ quyền lực nhằm tránh khủng hoảng chính trị, tái diễn xung đột bạo lực. Như vậy là chế độ đa đảng chỉ là sự phản ánh tương quan lực lượng chính trị, chứ không phải là “sự lựa chọn khôn ngoan của lực lượng chính trị chiến thắng” như họ đang rêu rao.

Hơn một nửa thế kỷ qua, cho dù cũng còn những vấp váp, bất cập, thậm chí sai lầm, khuyết điểm, nhưng con đường cách mạng do Đảng Cộng sản Việt Nam xác lập là hoàn toàn đúng đắn. Đảng Cộng sản Việt Nam không có quyền lợi gì ngoài quyền lợi của dân tộc, của nhân dân. Tình trạng suy thoái ở một bộ phận cán bộ, đảng viên như Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI) nêu ra không phải là điều Đảng Cộng sản Việt Nam mong muốn. Điều này đã được Đảng nghiêm khắc chỉ ra và đang nỗ lực sửa chữa.

Về mặt pháp lý, Điều 4 Hiến pháp năm 1992 dựa trên nguyên tắc pháp quyền và nền dân chủ XHCN do nhân dân ta xây dựng. Điều 4, quy định: “Đảng Cộng sản Việt Nam… là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật”. Điều 4, chỉ là sự phản ánh thực tiễn lãnh đạo Nhà nước và xã hội của Đảng Cộng sản Việt Nam trên một nửa thế kỷ qua. Điều 4 trước hết là trọng trách của Đảng trong việc bảo vệ thành quả cách mạng của nhân dân ta; là tiền đề, điều kiện để Đảng làm tròn sứ mệnh lịch sử xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

Không nên nhầm lẫn trách nhiệm của đảng viên phải thực hiện các nghị quyết của đảng với các cơ quan Nhà nước thực hiện các quyết định của cơ quan, tổ chức, chính quyền cấp trên, do các đảng viên của đảng lãnh đạo. Đảng Cộng sản Việt Nam không đưa ra các quyết định buộc Quốc hội và Chính phủ phải thực hiện. Nghĩa là, Đảng Cộng sản Việt Nam không đứng trên Nhà nước và pháp luật.

Vì những lý do khác nhau, những người lợi dụng cơ hội đóng góp ý kiến sửa đổi Hiến pháp năm 1992 hòng thực hiện một cuộc đảo chính mềm – thay đổi nội dung căn bản của Hiến pháp năm 1992, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ là ảo tưởng.

PHƯƠNG ANH – NGỌC VÂN (QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN)

______________________________

Xem thêm:

>> Cựu binh Mỹ: Việt Nam phải kiên quyết bác bỏ ‘dân chủ kiểu Mỹ’

>> Nhận diện một ảo tưởng: ‘Đa đảng là nền tảng thịnh vượng’

Theo: REDS.VN

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Tư 11, 2014 in Antibaquexola

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

XUYÊN TẠC, LỪA DỐI, BỊP BỢM CỦA BỌN ĐỘI LỐT NGƯỜI

cxn

Đọc thêm nhé: Đầu bếp cờ vàng và những món “hận”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “Rận chó” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Người ta có thể nói dối 1, 2 lần, nhưng không thể nói dối mãi mãi, chính vì vậy ngay từ thời chống Pháp thì thực dân phương Tây vẫn ra rả chính phủ Việt Minh là “độc tài”, “CPVN không dân chủ”, “CS tuyên truyền, “CS ác ôn côn đồ” này nọ nhưng đến ngày hôm nay CSVN vẫn chiến thắng, dân tộc VN đa số vẫn ủng hộ chính quyền của mình, và đất nước VN vẫn cứ đi lên, chó sủa cứ sủa còn VN vẫn đi lên.

Bọn chúng cố sức tàn bám vào quá khứ !

Rõ ràng là có thể lừa 1 người, 2 người, nhưng không thể lừa dối cả một dân tộc. Dân tộc VN với trải nghiệm hàng ngàn năm dựng nước và giữ nước, có khả năng nhận thức chính trị xã hội sâu sắc, biết đánh giá đúng chế độ nào tốt nhất, thích hợp nhất cho mình, đó là do đúc kết, hun đút từ 4000 năm văn hiến và bao nhiêu năm loạn lạc, nội chiến, chống ngoại xâm v.v. Vì thế đừng có giơ những chiêu bài “tự do”, “dân chủ”, “nhân quyền”, “chống Tàu” ra lòe bịp thiên hạ, dân tộc VN không ngu, mỗi người VN tự biết cái gì tốt cho mình. Dân tộc VN thông minh sáng suốt cả ngàn năm nhưng bao giờ cũng có một bộ phận ngu dốt nhưng bệnh hoạn tưởng ta đây là hay, ra nước ngoài đọc báo lá cải tiếng Việt (báo free) đọc những luận điệu chia rẽ,bôi nhọ, vu khống, mạt sát trong nước rồi tưởng đó là hay, tưởng đó là chân lý. Con người khác con vật ở chỗ biết nhận thức, chứ không phải ra hải ngoại đọc những cái mới rồi ngây dại, ngây thơ tin theo rồi nhái lại như một con vẹt. Nhưvậy các chú có khác gì 1 bầy súc vật đâu?

Đây là loại gì ? chúng đang làm gì vậy ?

Từ ngày có Internet thì càng nhiều người hải ngoại không còn bị bưng bít thông tin, bị cha chú CCCĐ của mình nhồi sọ (bên đây bài báo nào đăng những tin tức trung thực, tích cực ở Việt Nam thì sẽ không được đăng, báo bị chụp mũ “thân Cộng” thì sẽ bị những đám lưu manh biểu tình tẩy chay, phá hoại tòa soạn, phá hoại những nơi phát hành các tờ báo như siêu thị, tiệm sách, tiệm video v.v.) Internet mà ban đầu bọn phản quốc Việt gian ngỡ rằng có thể lợi dụng đượcđể chống phá Việt Nam hóa ra lại trở thành một vũ khí, một phương tiện, 1 công cụ hữu dụng để CPVN và những người Việt yêu nước khắp năm châu truyền bá thông tin và dùng chính những ý kiến cá nhân của mình để đập tan và bẻ gãy những luận điệu tuyên truyền bịp bợm mất dạy của CCCĐ. Bộ máy tuyên truyền của tư bản phương Tây, những kẻ chống Cộng phương Tây, chủ nghĩa McCarthy của Mỹ và bọn vẹt Mỹ gốc Việt, Tây gốc Việt ngày càng lỗi thời, lạc hậu cũ kỹ và nhai đi nhai lại, bình mới rượu cũ, lảm nhảm năm này qua tháng nọ đến nỗi người người nhàm chán, ai nấy đều cũng ngáp và buồn ngủ.

Ngay cả ở hải ngoại này thì mọi người cũng chỉ lo đi làm kiếm tiền chứ chẳng ai quan tâm đến chính trị hay chống cộng này nọ. Từ ngày có Internet thì “phong trào rận chó” (bọn nó đội lốt dân chủ nên cư dân mạng gọi trại ra là rân chủ, rận chủ, rận ku, rận chúa, rồi đến “rận chó” nầy, đây là bọn chống dân chủ, phản dân chủ nhưng giả mạo dân chủ để gâu gâu) ngày càng suy giảm rõ rệt, ngày càng không mấy người quan tâm, tranh cãi thì tranh cãi mãi từ năm 2000, nói tới nói lui cũng có bao nhiêu đó, VN vẫn cứ hội nhập và đi lên, chúng có làm được gì đâu? Năm nào cũng bảo “năm nay sẽ là năm cuối cùng của chế độ CSVN”, vụ gì thì cũng là “đây là tử huyệt của ĐCSVN”, “chúng ta sẽ đào mồ chôn chủ nghĩa xã hội ở VN” v.v. Tự sướng và hoang tưởng, điên cuồng, ngu dốt đến mức tội nghiệp, hết thuốc chữa.

4820735536Chúng là giống gì ?

Các bạn thử so sánh phong trào chống cộng, phong trào “rận chó” của những thập niên 1980, 1990 và hiện nay xem sao, khác xa 1 trời 1 vực, càng ngày thì chẳng còn bao nhiêu người chống Cộng, trước thì phong trào cũng mạnh lắm, rầm rộ lắm, nhưng ngày càng như 1 đống giẻ rách nát, quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh, ngày càng chẳng ra gì.

Ngày nay chúng nó cũng chỉ thu mình nấp sau Internet, giấu mặt tuyên truyền chửi bới đất nước để thỏa mãn thú tính rân chủ (còn gọi là rận chó). Những tín đồ rân chủ (rận chó) này thì càng lúc càng không ai xem chúng nó là những con người. Chúng chưa đủ tư cách làm người. Chúng nhiều khi chẳng khác gì 1 bầy súc vật lạc lõng đáng thương. Các “lý luận” về rận chủ, rận chó này nọ của chúng cũng ngày càng bị khủng hoảng, chắp vá rất vui, mâu thuẫn chan chát, chẳng đâu vào đâu, thời gian gần đây nhiều bài nghiên cứu, giáo trình của chủ nghĩa Marx Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh, CNXH, CNCS được đưa lên mạng bằng tiếng Việt lẫn tiếng Anh của những người cộng sản nước ngoài thì chúng như bịbịt mõm chẳng nói được câu nào ra hồn, vì chúng nhận ra rằng từ trước đến nay chúng chẳng biết gì về những học thuyết trên mà toàn nghe hơi nồi chõ.

Chúng tuyệt vọng nhưng vẫn kêu gào chống cộng !

Nghe đồng bọn rận của chúng bảo CS ngu, CS ác, CS độc tài rồi chúng nó theo tâm lý bầy đàn của loài vật, theo kiểu chó hùa cũng nhái vẹt theo “CS ngu”, “CS ác”, “CSđộc tài” v.v. mà thật ra chúng có biết gì đâu, chúng như những con ếchđáng thương nằm dưới cái giếng ngu dốt của mình với những cảm tính thù hằn, hận thù chống Cộng hẹp hòi cố chấp và ngoan cố.

Mấy năm trước thì bàn dân thiên hạ còn ít nhiều xem chúng là người, và chịu khó giảng giải, giải thích, phân tích này nọ cho chúng hiểu, cố gắng dạy dỗ chúng, truyền đạt những kiến thức đúng về lịch sử, chính trị, xã hội, kinh tế cho chúng. Nhưng giờ đây thì hầu như còn rất ít người xem chúng là người. Bằng chứng là các nicknames mà cư dân mạng, cộng đồng mạng đặt cho chúng và dùng để tả chúng ngày nay như , “rận chủ”, “rận chó” thì chúng ta đều thấy bóng dáng các loài động vật trong đó. Tức là chúng ngày càng bị động vật hóa, gia súc hóa, cầm thú hóa bởi chính đồng bào của chúng. Nếu bọn CCCĐ này không sớm tỉnh ngộ thì thời gian dần trôi, chúng sẽ trước sau gì cũng trở thành một loài sinh vật biết nói, một giống thú đội lốt người thật sự.

Houston tháng 3-2012
Amari tx

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Ba 7, 2014 in Antibaquexola

 

Nhãn: , , , , , , , , , ,

XIN THƯA ĐÂY LÀ KẺ “BỨC TỬ” cờ vàng Ạ !

cxn

Đọc thêm nhé: AI BỨC TỬ CỜ VÀNG ?

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “Rận chó trong nồi Quốc tế” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng món này nhưng có anh bị tố trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay cho nên cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để!


Có một điều mà bấy lâu nay mấy anh cờ vàng không chịu hiểu hoặc cố tình đánh lận con đen về lịch sử, các anh không bao giờ muốn nhìn vào sự thật, xuyên tạc, bóp méo là căn bệnh ăn vào não trạng thâm căn cố đế, bao nhiêu cái gọi là “hội thảo”, bao nhiêu cái gọi là “tham luận” diễn đạt một cách rẻ rúng và ấu trĩ, chỉ những kẻ tâm thần mới gào lên “chúng ta không thua”, ”chúng ta chỉ tan hàng”?

Không thua mà chạy tụt quần đến thế ư? Không thua mà Việt Cộng chưa đến đã kéo nhau bỏ nhiệm sở chạy trốn ư? Không thua mà để cho mấy anh dân quân du kích áp giải cả đoàn người là lính thiện chiến của quân lực VNCH ư? – thật dối trá và nguỵ biện – đã nhục lại càng nhục thêm – có một điều chắc chắn rằng những luận cứ rác rưởi của sự nguỵ biện “bức tử” của các anh cờ vàng không còn lừa được cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại được nữa – thời ăn tục nói phét để móc hầu bao của đồng bào đã “Xưa rồi diễm”.

Thì đây – bằng chứng ai là người “cắt cổ” VNCH xin mời lược qua tài liệu sau của BU -Và kết thúc bằng cuộc tổng tấn công như vũ bão của quân giải phóng miền nam trong vòng 55 ngày đêm nó là cái đinh cuối cùng đóng nắp cỗ quan tài VNCH – nếu không các vị cứ muốn là “kẻ đào mộ” và ôm xác chết 37 năm rên rỉ khóc thương một cách dối trá.

Theo băng ghi âm được Cục Lưu trữ Quốc gia Mỹ giải mật ngày 23/6, cựu Tổng thống Richard Nixon từng dọa cắt đầu lãnh đạo Việt Nam Cộng hòa (VNCH) Nguyễn Văn Thiệu nếu ông này không ủng hộ hiệp định hòa bình với miền Bắc Việt Nam.

Tổng thống R.Nixon (phải) và Nguyễn Văn Thiệu. Nguồn: En.wikivisua.com

Khi thảo luận việc chấm dứt sự can thiệp của Mỹ vào cuộc chiến tranh Việt Nam tháng 1/1973, Tổng thống Nixon vấp phải rào cản chính trị: Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu không muốn ký Hiệp định Hòa bình Paris về chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam vì lo sợ sẽ gây tổn thất cho chính mình và chính quyền miền Nam Việt Nam.

Ít giờ trước lễ tuyên thệ nhậm chức nhiệm kỳ hai ngày 20/1/1973, Tổng thống Nixon điện thoại cho Cố vấn An ninh quốc gia Henry Kissinger, người sau đó trở thành Ngoại trưởng Mỹ, và yêu cầu ông này ép Nguyễn Văn Thiệu ủng hộ Hiệp đình Hòa bình Paris.

Sau khi nghe tin về việc ký kết hiệp định hòa bình, Tổng thống Nixon gọi cho vợ, bà Pat Nixon: “Kissinger đang trên đường trở về và chúng ta đã có được hiệp định. Tôi sẽ thông báo vào 10 giờ tối nay trên truyền hình”, Tổng thống Nixon nói với Đệ nhất Phu nhân. “Thật tuyệt vời, thật phi thường”, bà Pat Nixon trả lời.

Tổng thống Nixon cũng yêu cầu Kissinger nói với lãnh đạo VNCH rằng Quốc hội Mỹ sẽ cắt đứt viện trợ dành cho chính quyền Sài Gòn nếu họ không ủng hộ cho hiệp định hòa bình. Đây là một phần trong các cuộn băng ghi âm dài 150 tiếng cùng khoảng 30.000 trang tài liệu khác vừa được giải mật.

“Tôi không biết liệu lời đe dọa có đủ mạnh hay không, nhưng tôi sẽ làm bất kỳ điều gì, thậm chí cắt đầu ông ấy (Nguyễn Văn Thiệu) nếu cần thiết”, Tổng thống Nixon nói qua điện thoại.

Cố vấn An ninh Quốc gia Kissinger, người ký hiệp định tại Paris ba ngày sau đó, cho rằng vấn đề này sẽ dễ dàng hơn nếu mạnh tay với Ngoại trưởng VNCH Trần Văn Lắm, người đang có mặt ở Paris (Pháp) để tham dự đàm phán về hiệp định hòa bình.

“Ngoại trưởng (Lắm) là người ngu muội và ông ta không thể làm nên trò trống gì”, Kissinger trả lời Tổng thống Nixon.

Tuy nhiên, theo một cuộn băng khác, khi gặp Ngoại trưởng Lắm cuối tháng 1/1973 tại Nhà Trắng, Tổng thống Nixon lại hứa sẽ làm bất kỳ điều gì có thể để trợ giúp chính quyền VNCH. Sài Gòn được giải phóng tháng 4/1975 sau khi Tổng thống Nixon từ chức (tháng 8/1974) vì vụ bê bối Watergate.

Trong bài phát biểu cay đắng trước khi di tản, Nguyễn Văn Thiệu cáo buộc Mỹ không giữ lời hứa bảo vệ chính quyền VNCH và chỉ trích chính quyền Nixon ép ông ta ký Hiệp định Hòa bình Paris.

Băng ghi âm cũng cho biết Tổng thống Nixon muốn ông Kissinger ký được hiệp định để đưa Mỹ thoát khỏi cuộc chiến tranh Việt Nam trong danh dự. Trong cuộc trò chuyện ngày 23/1/1973 với Kissinger, Tổng thống Nixon nhấn mạnh:

“Chúng ta được nghe rằng việc nước Mỹ dính líu ở Việt Nam làm tổn hại thế giới. Nếu chúng ta kết thúc cuộc chiến tranh này bằng sự thất bại, với việc đầu hàng, trao trả tù binh, Trung Quốc và Nga sẽ hạ thấp chúng ta trong các cuộc đàm phán và châu Âu cũng sẽ không còn xem chúng ta là đồng minh đáng tin cậy”.

Cựu Tổng thống Nixon qua đời năm 1994. Nguyễn Văn Thiệu qua đời năm 2001 tại Boston (Mỹ).

Amari TX Ngày 1-9-2012

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Ba 4, 2014 in Tham nhũng

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

CHỐNG CỘNG CỜ VÀNG ĐI VỀ ĐÂU ?

cxn

Đọc thêm nhé: CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ BIỂU TƯỢNG CHO CÁI GÌ ?

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng những món “RẬN CHÓ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để!


Xichloviet

Mấy chục nay nay giới chống cộng cờ vàng thường đổ lỗi cho nhau về việc thiếu đoàn kết, chia rẽ trong cộng đồng làm yếu đi sức mạnh chống cộng. Đoàn kết xưa nay vẫn là vấn đề xa xỉ trong cộng đồng cờ vàng. Nói đến đoàn kết phải nói đến sự đồng thuận trong một mục tiêu chung, dẫn đến chiến lược chung và thống nhất hành động. Như thế mới tạo được sức mạnh. Có vẻ như họ đã thống nhất được mục tiêu chung là “ chống cộng” nhưng lại không đồng thuận được với nhau vì mỗi người diễn giải và định nghĩa việc chống cộng một cách khác nhau. Nếu hỏi chống cộng để đi đến đâu, tại sao phải chống và chống rồi sẽ làm gì thì gần như quan điểm khác nhau rất xa, mỗi người có động cơ riêng.

Vì xuất phát từ động cơ cá nhân cho nên gần bốn chục năm qua họ chỉ là kẻ gây rối và không thể gọi họ là một tổ chức đấu tranh được. Họ sử dụng lá cờ vàng làm biểu tượng tập hợp lực lượng mà quên rằng cả một chế độ với bộ máy và lực lượng chống cộng cả tỷ đô la tập hợp dưới lá cờ này với sự trợ giúp tối đa của Mỹ đã tan rã một cách tủi nhục. Dùng biểu tượng rách nát của lá cờ vàng để tập hợp lực lượng có sức mạnh chống cộng là điều quá hoang đường. Những hội đoàn chống cộng tập hợp dưới lá cờ này chỉ mang tính chất hoài niệm không thể gọi là một lực lượng tranh đấu. Nó chẳng khác gì như một hội cờ tướng, hội chơi chim.

Những ràng buộc có tính kỷ luật giữa các thành viên hội đoàn và giữa hội đoàn cờ vàng với nhau không có dẫn đến ranh giới giữa “quốc gia” và “việt gian” rất mong manh. Hôm nay anh là người quốc gia anh sẽ trở thành việt gian bất cứ lúc nào. Sự vô tổ chức vô kỷ luật và vô văn hóa đã giải thích tại sao hơn bốn chục năm không có ai đủ tầm cỡ có thể đại diện cho tiếng nói cờ vàng để đối thoại yêu sách với CS

Không bao giờ có được đoàn kết và thống nhất hành động trong giới chống cộng hải ngoại và cũng không bao giờ làm nên chuyện lật đỏ CS Vì sao? Không có người xứng tầm lãnh tụ – Không có cùng mục tiêu, lý tưởng và cách hành động chung –- Mục tiêu đấu tranh để lật đổ CS càng ngày càng không tưởng và không có sách lược nào thực hiện mục tiêu này – Mục tiêu đấu tranh không được đa số dân chúng ủng hộ – Qúa non kém so với tổ chức chặt chẽ kỷ luật của đảng CS – Không có lực lượng và hoàn toàn không có hậu thuẫn từ quốc tế – Đấu tranh hoàn toàn ngẫu hứng và tự phát – Điều quan trọng nhất làm họ thất bại là động cơ đấu tranh xuất phát không phải vì tình yêu đất nước mà từ lòng hận thù cá nhân vị kỷ .

Cái họ thường gọi là “sức mạnh cộng đồng” chính là một thứ quyền lực đen họ tạo ra để chi phối cộng đồng. Không phải họ không nhận ra nó không thể làm yếu đi chế độ tại VN chứ đừng nói đến việc lật đổ nó. Họ luôn tìm cách củng cố thứ quyền lực này để nuôi dưỡng một thứ dopping cho họ và phần nào họ đã thành công. Họ không muốn mất đi thứ quyền lực này và cái gọi là “đấu tranh” của họ chỉ là đấu nhau để khẳng định và duy trì củng cố nó. Họ phải kết bè phái để tranh giành ảnh hưởng với nhau. Bè phái nào tập hợp đựợc một cuộc biểu tình đông đảo xem như đã tạo được số má giang hồ, có thể dùng nó để áp đảo những băng nhóm hoặc cá nhân trái với luật cờ vàng của băng nhóm mình.

Gần bốn chục năm “đấu tranh” như thế câu hỏi chống cộng cờ vàng đi về đâu ai cũng đã tự có câu trả lời.

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Ba 1, 2014 in Chính trị

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Từ hải ngoại nghĩ về các “nhà dân chủ”

cxn

Đọc thêm nhé: Bộ Mặt Thật Của Các Nhà “Dân Chủ”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “Rận chó” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng món này nhưng có anh bị tố trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay cho nên cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để!


Nhiều năm trở lại đây, một số tổ chức và cá nhân ở nước ngoài, nấp dưới chiêu bài “dân chủ, nhân quyền”, thường đưa ra nhận xét, đánh giá xuyên tạc vấn đề dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam; đáng tiếc là việc làm của các tổ chức, cá nhân này lại được một số nhân vật tự nhận là “nhà dân chủ” ở trong nước phụ họa theo. Bức xúc trước vấn đề này, từ Hoa Kỳ, tác giả Trần Mai gửi tới Báo Nhân Dân bài Từ hải ngoại nghĩ về các “nhà dân chủ”. Xin giới thiệu cùng bạn đọc.

Tôi muốn bàn về vấn đề dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam khi một số tổ chức phản động cực đoan của người Việt ở nước ngoài và một số phần tử cơ hội ở trong nước được sự “bảo kê” của một số cơ quan truyền thông, một số tổ chức nhân danh “dân chủ, nhân quyền” hỗ trợ tài chính qua các loại “giải thưởng”; từ đó xuyên tạc, bóp méo sự thật, rồi tung hô nhau là “nhà dân chủ” nhằm dễ bề lôi kéo dư luận khi bị pháp luật Việt Nam trừng phạt. Trước đây, tôi từng tranh luận với một người bạn là nhà báo tại Hoa Kỳ về đề tài dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam. Khi đó, người bạn tôi đang bị cái vòng “kim cô” chống cộng cực đoan (CCCÐ) siết chặt, dù các luận điểm anh đưa ra đều bị bẻ gãy, nhưng anh vẫn “không phục”. Tôi nói với anh: “Theo tôi, khi viết bằng tất cả niềm tin vào sự thật thì chắc chắn không ai buộc tội mình được. Không chỉ nhà báo mới có cơ hội tiếp cận sự thật, nhà báo cũng không hẳn phải là người duy nhất vạch ra chân lý. Nhưng lương tâm của người cầm bút là biết hướng dư luận đi tới chân lý, sự thật”. Anh bạn tôi lắng nghe, không nói gì.

Tuy sinh sống ở nước ngoài, nhưng là người con của dân tộc Việt Nam nên tôi biết, trong lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc ta, đôi khi có cá nhân, tổ chức đi ngược lại lợi ích chung của dân tộc, thậm chí có người cam tâm phản bội. Gần đây, có người vì bất mãn, hoặc mờ mắt khi được các thế lực thù địch tâng bốc, hứa hẹn, đã bị các tổ chức xấu ở hải ngoại lợi dụng để chống lại Nhà nước Việt Nam, v.v. Tiếc thay, trong đó lại có một vài người được coi là trí thức. Từ việc họ làm, từ lời lẽ họ đưa ra, tôi thấy dường như họ đã trút bỏ những thứ mà gần như cả cuộc đời họ theo đuổi, rồi sám hối về một số việc họ cho là “lỗi lầm”. Trong đó có người như là con kỳ nhông, sẵn sàng đổi màu để trở thành “nhà dân chủ”, để được các thế lực thù địch ngợi ca, đưa ảnh lên in-tơ-nét như là “anh hùng”, được nhắc tới tên trong thông báo hay lời kêu gọi của các tổ chức chưa bao giờ có thiện chí với Việt Nam. Theo dõi trên các phương tiện truyền thông ở hải ngoại, những người Việt luôn hướng về Tổ quốc như chúng tôi đã thấy họ chỉ là những con người cơ hội. Ðối với họ, quá khứ đau thương của dân tộc đã không còn ý nghĩa, mà tương lai cuộc “đấu tranh” của họ thì lại mơ hồ và ảo vọng; nếu thời thế đổi thay, có khi họ lại biến hình thành người khác!

Trước tiên, xin điểm qua mấy “nhà dân chủ, nhân quyền” ở hải ngoại, đó là người mà dân thường như chúng tôi vẫn gọi là các ông bà “mặt trơ trán bóng”. Họ là người có bề dày “thành tích bất hảo”, thành thạo trong việc vu khống, chống phá Nhà nước Việt Nam, trong đó có người mấy chục năm nay chỉ làm cái việc xấu xa là lập ra các “tổ chức ma” để lừa bịp và quyên góp tiền bạc của người Việt không có điều kiện tìm hiểu hiện tình đất nước. Có thể kể ra Nguyễn Ngọc Bích, Võ Văn Ái, Nguyễn Tường Bách, rồi Ðoàn Viết Hoạt, Nguyễn Minh Cần, Nguyễn Hữu Lễ, Phạm Ngọc Lũy, Nguyễn Quốc Quân,… Những người này đã hợp bè kết đảng với nhau, tự xưng là “mạng lưới nhân quyền Việt Nam”. Họ tiến hành vô số hoạt động CCCÐ, hằng năm trao “giải thưởng nhân quyền” cho các phần tử chống đối ở quốc nội. Các giải này được trao theo kiểu “anh trước em sau”, người nào rồi cũng có. Người nhận giải là các nhân vật có hành vi vi phạm pháp luật đã bị Tòa án Nhân dân tuyên án, như Trần Anh Kim, Ðỗ Nam Hải, Nguyễn Chính Kết, Nguyễn Văn Ðài, Lê Thị Công Nhân, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Khắc Toàn, Nguyễn Văn Lý, Thích Quảng Ðộ, Nguyễn Ðan Quế, Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần,… Không phải bà con ở hải ngoại không biết họ là ai, chúng tôi biết họ chỉ là mấy “nhà dân chủ cuội” và đã có rất nhiều ý kiến vạch rõ bản chất của họ, cùng những lời phê phán họ trên các phương tiện truyền thông ở hải ngoại.

Theo chỗ tôi được biết, hiện nay trên thế giới có hai cách tiếp cận quyền con người: thứ nhất, nhân quyền là quyền tự nhiên, không phụ thuộc vào phong tục, tập quán, truyền thống văn hóa, ý chí của bất cứ cá nhân, giai cấp, tầng lớp, tổ chức, cộng đồng hay nhà nước nào và không một chủ thể nào, kể cả nhà nước, có thể ban phát hay tước bỏ các quyền con người; thứ hai, quyền con người không phải là bẩm sinh và vốn có, mà phải do nhà nước quy định trong pháp luật; và đây là quan điểm đã được phần lớn các quốc gia trên thế giới vận dụng trong khi thực thi quyền con người. Ðiều này là đúng đắn, cần thiết, bởi đối với các chế độ chính trị – xã hội đề cao quyền con người, ngoài yêu cầu về tính văn hóa, mà trước hết và trực tiếp là các chuẩn mực đạo đức, việc mỗi người thực thi quyền của mình như thế nào để không làm ảnh hưởng tới quyền của người khác, việc giữ gìn trật tự, an toàn xã hội, việc hạn chế các cơ quan hành pháp, cá nhân có trách nhiệm có thể vi phạm quyền con người,… phải được đặt dưới sự quản lý chặt chẽ của pháp luật. Về vấn đề này, ngài Sérgio Vieira De Mello, nguyên Cao ủy nhân quyền Liên hợp quốc, người đã tử nạn khi đang làm việc tại Iraq năm 2003, từng phát biểu: “Văn hóa nhân quyền có được sức mạnh lớn nhất từ những mong muốn và hiểu biết của mỗi cá nhân. Trách nhiệm bảo vệ nhân quyền thuộc về các nhà nước. Nhưng chính những hiểu biết, tôn trọng, mong muốn về nhân quyền của mỗi cá nhân là điều mang lại kết cấu và sức bật hằng ngày cho nhân quyền”.

Thực tiễn lịch sử phát triển của nhân loại cho thấy, nhân quyền luôn là vấn đề được các chế độ chính trị – xã hội quan tâm, song không phải chế độ chính trị – xã hội nào cũng thật sự quan tâm bảo đảm về nhân quyền. Các “nhà dân chủ” trong nước thử nhìn sang những nước khác, bên một số ít quốc gia ở Bắc Âu có sự quan tâm nhất định, thì tại nhiều nước khác, việc vi phạm nhân quyền, chà đạp lên quyền con người,… vẫn khá phổ biến. Ngay tại Mỹ, nơi chúng tôi đang sống, nhân quyền nhiều khi cũng chỉ là câu khẩu hiệu, bởi tình trạng phân biệt chủng tộc, tình trạng bạo lực trong trường học, việc xả súng bừa bãi,… vẫn tồn tại trong thời gian dài. Chẳng hạn theo số liệu của FBI, mỗi năm ở Mỹ có tới 30 nghìn người bị chết do các vụ bạo lực liên quan đến súng. Các “nhà dân chủ” ở quốc nội nên hiểu rằng, quốc gia có mô hình xã hội mà họ muốn mô phỏng và xây dựng ở Việt Nam, lúc nào cũng sử dụng trò chơi hai mặt, họ chỉ bảo vệ quyền lợi của họ mà thôi. Hình như các “nhà dân chủ” ở quốc nội không thật sự hiểu được những lời ban tặng từ hải ngoại, để rồi biến mình thành con rối đáng thương. Vâng, nếu đất nước không có dân chủ và nhân quyền, người gốc Việt từ khắp năm châu đã không trở về nước làm ăn, sinh sống. Bản thân tôi cũng vậy, vì công việc và gia đình nên tôi không thể như người khác, nhưng hằng năm tôi vẫn trở về, và được tận mắt chứng kiến bao sự đổi thay trên quê hương, đất nước. Ðể nhìn rõ tính khách quan của vấn đề, tôi dẫn lại kết quả nghiên cứu của Viện Phát triển quốc tế Harvard thuộc Ðại học Harvard (Hoa Kỳ) sau khi khảo sát Việt Nam, nhà nghiên cứu Dam Fforde đánh giá: “Việt Nam có được những lợi thế chính trị quan trọng. Lên nắm quyền qua chiến tranh và cách mạng chứ không phải do lực lượng bên ngoài áp đặt, năm 1975, Ðảng Cộng sản Việt Nam đứng đầu một hệ thống chính trị nhất thể với một quyền lực và tính hợp pháp không bị ai thách thức. Sau ba thập kỷ đấu tranh, Ðảng đã loại mọi đối thủ và khôi phục Việt Nam thành một nước độc lập và thống nhất. Ban lãnh đạo của Ðảng nằm trong số ổn định và thật sự nhất trí trong thế giới cộng sản, đảng viên của Ðảng bao gồm một phần lớn những người tận tụy và yêu nước nhất ở Việt Nam. Hơn nữa, đó là một đảng mà sự tồn vong và thắng lợi cuối cùng đã dựa vào việc huy động sự ủng hộ của quần chúng”.

Ðương nhiên, chúng tôi cũng hiểu rõ những thách thức mà Ðảng Cộng sản Việt Nam có thể gặp phải trong vai trò là đảng cầm quyền. Một vấn đề khách quan luôn có thể đặt ra với bất kỳ đảng cầm quyền nào, là khả năng bị tha hóa bởi lạm quyền và quan liêu hóa. Ở hải ngoại, theo dõi Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI), gần đây là Nghị quyết Trung ương 6 (khóa XI), chúng tôi thấy Ðảng Cộng sản Việt Nam đã tiếp tục chứng tỏ sự nghiêm túc khi nhìn thẳng vào sự thật, không che giấu khuyết điểm và hạn chế, từ đó đề ra các giải pháp cấp bách và cơ bản để khắc phục, đưa đất nước đi lên. Từ đầu năm đến nay, chúng tôi thấy rất rõ sự quan tâm, ủng hộ của các tầng lớp nhân dân trong và ngoài nước khi Ðảng Cộng sản Việt Nam quyết tâm tiến hành các giải pháp cấp bách, cơ bản để xây dựng, chỉnh đốn Ðảng. Nhiều hành động công khai và minh bạch đã được tiến hành, thể hiện quyết tâm lớn trong chống tiêu cực, tham nhũng, hoàn thiện thể chế, cải cách hành chính, và từng bước hoàn thiện Nhà nước pháp quyền XHCN. Ðó là thông điệp rõ ràng, báo hiệu sự chuyển mình mạnh mẽ vì quyền lực và lợi ích của nhân dân, vì một nền dân chủ rộng rãi cho mọi người. Chúng tôi hiểu, việc một số tổ chức, cá nhân đặt vấn đề Việt Nam vi phạm quyền con người và đàn áp người bất đồng chính kiến, cần thực hiện “tam quyền phân lập”,… thực chất là vu khống, xuyên tạc, thiếu thiện chí, không phản ánh đúng đắn tình hình trong nước thời gian qua. Trước sự thật không thể bác bỏ ấy, chúng tôi nghĩ, nếu các “nhà dân chủ” ở trong nước thực tâm mong muốn xây dựng một nước Việt Nam phồn vinh, độc lập dân tộc và chủ quyền đất nước được giữ vững, mọi người đều được tạo điều kiện để phát triển,… thì nên làm những việc ích nước, lợi dân. Hãy cống hiến và cùng toàn dân xây dựng Tổ quốc Việt Nam hùng cường. Hãy là người Việt Nam chân chính để chúng tôi có thể học hỏi và noi theo.

TRẦN MAI (Hoa Kỳ)
amaritx.wordpress.com

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Chúng nó là giống gì?

Năm 1954 Việt gian theo dê Chúa vào Nam làm ngụy nô tới năm 1975 thì quăng bỏ khí tài tụt quần theo chủ lộ nguyên hình Ba que nay chỉ còn mỗi việc Xỏ lá để kéo quần mà bày ra tới nửa non thế kỷ cũng chẳng ra trò, rõ là bất tài đói dài còn sủa láo, chỉ sủa thôi, nào cắn được ai, vinh không hả lũ bay đám “Cờ-hó xứ người” (CXN) “Đáp Lời Sông Núi” như thế à – Hay đúng vậy mới là “DÂN CHỦ – NHÂN QUYỀN” là “Human Rights Watch” ?

Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của đám “Cờ-hó xứ người” mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa! Đúng là “Không Ăn Được Thì Đạp Đổ” cho nên “Thèm Ăn Giả Gắp Cho Người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang).

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con Cờ-hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho CHÚNG NÓ LÀ GIỐNG GÌ ?

Antivichoco

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Hai 15, 2014 in Antibaquexola

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,