RSS

Tag Archives: Sử luận

CỜ VÀNG CỰC ĐOAN – THEO VOI HÍT BàMÍA

cxn

Đọc thêm nhé: Vạch trần bộ mặt phản động của “Diễn đàn xã hội dân sự”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Trần Hưng Đạo trong Hịch Tướng sĩ

“Sông Đằng một dải dài ghê,
Sóng hồng cuồn cuộn tuôn về bể Đông.
Những phường bất nghĩa tiêu vong,
Nghìn thu chỉ có anh hùng lưu danh!”

Việt Nam từ thuở các Vua Hùng dựng nước đến nay đã viết nên bao trang sử vẻ vang dựng nước và giữ nước. Thiên anh hùng ca về giữ nước thật oai hùng, nhưng cũng thấm đẫm bao nhiêu máu và nước mắt. Dân tộc Việt Nam chúng ta hiểu điều đó, và bởi vậy không khi nào chúng ta muốn chiến tranh. Dân tộc chúng ta khát khao hoà bình, và có lẽ không có dân tộc nào muốn có hoà bình lại phải trải qua mất mát, hy sinh to lớn đến như thế! Nhưng chính giữ nước trong hoàn cảnh lịch sử ngàn năm ấy dạy chúng ta biết khoan dung, biết khép quá khứ, hướng tới tương lai, đồng thời cũng cho chúng ta bài học biết cầm vũ khí đánh giặc và thắng giặc, giữ gìn độc lập, tự do cho dân tộc.

Thời nào mà chẳng có “phường bất nghĩa”, “lũ bất trung”, phường “cõng rắn cắn gà nhà” “theo voi hít bã mía”. thời nào chẳng có kẻ “trung thần” ! Và lịch sử đã chứng minh, ai sẽ được “lưu danh” và kẻ nào sẽ bị “tiêu vong” điều đó đã rõ trong sử sách. Cờ vàng chống cộng cực đoan cũng đã đi vào lịch sử của dân tộc việt bằng con đường lưu danh một cách ô nhục nhất, nó đã trượt dài trên con đường ôm chân ngoại bang, “rước voi về dày mả tổ”, cờ vàng cực đoan là “đỉnh cao” nhất trong mọi thời đại của dân tộc Việt về sự phản phúc.

Sau mấy chục năm vác cờ, “chuyển lửa” về tổ quốc cờ vàng CCCĐ nhận thấy những phương pháp đó không mang lại mảy may kết quả nào, chỉ chuốc lấy sự phản ứng của dư luận nhân dân trong nước và người Việt ở hải ngoại. Dựa hơi BU (Mỹ), được sự chỉ bảo tận tình của các tổ chức không có thiện cảm đối với đất nước VN phương hướng chống phá đất nước cũng “uyển chuyển” cho phù hợp với trào lưu quốc tế, cờ vàng cũng “đầu tư” suy nghĩ tìm cách phát huy tối đa dã tâm bán nước đã ăn sâu vào não bộ nô lệ của cờ vàng.

Tư duy của cờ vàng CCCĐ.

Cờ vàng CCCĐ sống được cho đến ngày hôm nay là nhờ luồng “sinh khí” lúc nào cũng được “hâm nóng” và “sao chế” các sự kiện xảy ra ở trong nước, thiếu cái chiêu này thì chắc chắn cờ vàng sẽ lăn đùng ra chết giống như kẻ bị trúng gió độc vậy. Cũng bám vào những sự kiện và vấn đề thời sự trong nước, tập trung đào bới, cắt xén, chế biến làm sao cho “bốc mùi” chống cộng.

Thời gian qua, trên nhiều trang mạng và đài phát thanh của hải ngoại đã xuất hiện những bài viết, những cuộc phỏng vấn, “bình loạn” công kích, xuyên tạc, bóp méo, bôi đen… sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc của dân tộc VN, cờ vàng CCCĐ dựng chuyện bêu xấu nhằm làm mất uy tín của những người đang nắm giữ vận mệnh quốc gia, phủ nhận những thành tựu mà toàn dân tộc Việt Nam vươn lên từ hoang tàn của cuộc chiến tàn khốc nhất trong lịch sử dân tộc.

Trong cuộc chiến trước năm 1975, đòn “mã hồi thương” về chiến tranh chính trị đã làm cho cờ vàng ngấm đòn , bắt chước những người cộng sản cờ vàng cũng “tập trung” xoi mói vào cái gọi là “tử huyệt” của cộng sản. Rất dễ dàng nhận thấy chiêu thức mà cờ vành đưa ra là việc tuyên truyền, kích động của các thế lực thù địch và cơ hội chính trị vẫn nhằm phủ nhận vai trò lãnh đạo của chính phủ Việt Nam đối với công cuộc xây dựng, bảo vệ Tổ quốc. Lợi dụng các vấn đề liên quan đến Biển Đông và chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam để bôi nhọ, hạ uy tín, kích động, chia rẽ mối quan hệ giữa nhà nước với dân, công kích chính sách đối ngoại của VN, đặc biệt những vấn đề liên quan đến quan hệ Việt Nam – Trung Quốc…

Cờ vàng CCCĐ có hiểu được rằng dân tộc Việt trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến bảo vệ cương thổ quốc gia mà vũ khí bách chiến, bách thắng là gì không ? Xin thưa cho các vị được rõ đó là sự đoàn kết, điều thật dản dị mà các nền đệ nhất, đệ nhị cộng hoà không một chút hơi hướng gì trong những người lãnh đạo quốc gia của cờ vàng có được. Cờ vàng CCCĐ có hiểu được lịch sử cha ông không ? chắc sẽ không hiểu rõ được tại sao quân dân đời Trần có thể ba lần đánh tan những đạo quân xâm lược hung bạo, muốn lấy thịt đè người, nếu không hiểu được cội nguồn của thắng lợi kỳ diệu là tinh thần dân tộc được khởi động và dâng cao để do đó mà “vua tôi đồng tâm, anh em hòa mục, cả nước góp sức”.

Cờ vàng dùng thủ đoạn xuyên tạc sự thật, bóp méo, bôi đen nhằm mục đích lôi kéo, kích động những phần tử cực đoan, bất mãn, những người nhẹ dạ, cả tin… nghi ngờ vào đường lối, chủ trương, chính sách của Nhà nước Việt Nam, chiêu này cũng chẳng mới mẻ gì. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, sự tuyên truyền của họ diễn ra theo hệ thống từ trước, tạo nên một “chiến dịch” kích động, lôi kéo với mức độ ngày càng rầm rộ hơn.

Nếu nhìn suốt những bước thăng trầm của lịch sử đất nước ta luôn nằm trong vị thế địa lý – chính trị “trứng chọi đá” thì khối đại đoàn kết dân tộc là sự đúc kết giữ nước của ông cha ta. Kể từ thời Khúc Hạo (năm 907-917) với cương lĩnh dựng nước “Chính sự cốt chuộng khoan dung, giản dị, nhân dân đều được yên vui”. Trải qua các chặng đường giữ nước “từ Đinh, Lê, Lý,Trần gây nền độc lập; cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên hùng cứ một phương”, thời nào cũng có những kẻ phản dân tộc, tìm mọi cách gây rối đến nền anh ninh xã tắc, họ không tiếp thu những tinh hoa về lòng yêu nước mà ngược lại là sự vọng ngoại ôm chân ngoại bang, bản chất cờ vàng là như vậy.

Ở trong nước, một số kẻ cơ hội chính trị lợi dụng biến động quốc tế cũng mưu toan lợi dụng vấn đề tranh chấp Biển Đông để dùng kế “Nhất tiễn song điêu” – vừa chia rẽ, phá hoại quan hệ Việt Nam – Trung Quốc, vừa thực hiện chiến lược xóa bỏ chế độ chính trị, xóa bỏ Nhà nước CHXHCN Việt Nam do Đảng CS lãnh đạo.
Có những tên giặc lộng ngôn kêu gọi phải “đồng hành quân sự với Hoa Kỳ”, xem đây là “mệnh lệnh của thời đại”. “Táo tợn” hơn, họ còn đưa ra “ý tưởng” Đánh đổi Chế độ xã hội XHCN do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo lấy sự cam kết của của một số cường quốc phương Tây, làm đối trọng với Trung Quốc ??. Hỡi ơi ! những kẻ dốt nát về chính trị, hoang tưởng về đầu óc mới nghĩ như vậy ,thử hỏi cờ vàng vậy tại sao Hoa Kỳ phải bỏ Việt Nam để lại di chứng cuộc chiến cho đến tận ngày hôm nay ? Cờ vàng CCCĐ sau 37 năm vẫn hận BU, thế vì lẽ gì mà đã quên béng mất điều đó vậy ?

Hội nghị Diên Hồng

Ta hãy nghe cờ vàng lập luận như sau: Việt Nam là một quốc gia nhỏ yếu, để có đủ khả năng chống lại sự xâm lược của Bắc Kinh, phải liên minh với một số nước lớn có tiềm lực về chính trị, quân sự, kinh tế đủ mạnh bằng cách có được “một cam kết chặt chẽ, trung thành với nhiều đồng minh song hoặc đa phương, vốn là cường quốc phát triển, văn minh và có tiềm lực như Mỹ, Nhật Bản, Đức, Anh và nhiều nước khác làm đối trọng”. Muốn vậy Việt Nam phải “chớp thời cơ, thực hiện cải cách chính trị, thay đổi thể chế, chuyển đổi tư tưởng… thì mới hy vọng tranh thủ được sự hậu thuẫn vững mạnh của phần còn lại của thế giới… nhằm thoát khỏi sự độc tài, sự hung hãn, lấy thịt đè người của láng giềng Trung Quốc”…?? .

Nghe đến đây thì chúng ta cũng hiểu được bản chất vong bản, ỉ lại và trốn tránh trách nhiệm mà nó hằn sâu vào tâm thức của các anh cờ vàng CCCĐ này, từ hai nền cộng hoà nó đã làm thối rữa lòng tự trọng và nhân cách của họ, có đời nào mà BU lại vì Việt Nam nã đạn vào Trung Quốc không ? Có bao giờ vì Việt Nam mà BU bỏ tất tật quyền lợi kinh tế sống còn của một cường quốc mà càng ngày càng gắn kết sống còn với nhau không ?? Xin thưa với các vị là không bao giờ. Về lịch sử cờ vàng cố tình lờ đi một điều rằng: sau mỗi chiến thắng quân xâm lược phương bắc thì cũng ngay lập tức các vị vua đất Việt phải nghĩ ngay đến việc cầu hoà, cống nạp, xin sắc phong không ? Vì sao vậy ? Cờ vàng có hiểu không ? Đó là kế sách cương nhu mà tổ tiên sử dụng nhuần nhuyễn để tránh cảnh binh đao kéo dài làm hoang tàn đất nước, để hồi phục sức dân.

Cờ vàng có biết mới ngày hôm qua (21/5/2012) Trung Quốc cảnh báo Philippin lôi kéo Mỹ vào việc tranh chấp về bãi đá cạn (Hoàng Nham) – Scarborough. Tình hình nóng hổi từng ngày ở khu vực này. Hãy nghe BU nói với đồng minh này: Mỹ chỉ cung cấp cho Philippin một số vũ khí thôi, chứ không can thiệp nếu có đụng độ xảy ra. Nghe rõ chưa các “ngài” cờ vàng. Trong khi đó Manila là đồng minh đó nghe .Nghe cờ vàng nói “đồng hành” với BU sao mà dễ thế, các nhà lãnh đạo VN đâu đến nỗi không tiên liệu được chuyện gì xảy ra nếu liên kết với BU chống lại Trung Quốc, chỉ có đầu óc nô lệ của cờ vàng là chọn con đường huỷ diệt dân tộc đó.

Giữ chủ quyền quốc gia mà nhờ người khác hy sinh giùm cho mình khi có ngoại xâm thật là điều ngược đời, các vị cờ vàng CCCĐ hãy nghe chuyện trong cuộc khánh chiến chống Mỹ cứu nước, trong hoàn cảnh khó khăn nhất người “anh em” phương bắc đã đề nghị Chủ Tịch Hồ Chí Minh là hãy để cho họ đưa quân vào tham chiến cùng với bộ đội Việt Nam, nghe có sướng không ? nếu là người lãnh đạo của cờ vàng chắc một điều là các vị sẽ rú lên vì vui mừng, “hồ hởi” chào đón đội quân đó vì có kẻ chết thay cho mình, Ok- là giải pháp tối thượng phải không ?.

Cờ vàng chống cộng hãy nghe Chủ tịch Hồ chí Minh nói về vấn đề này “chúng ta có thể nợ cái gì rồi cũng có thể trả được chứ nợ máu thì không bao giờ trả được “, sự sáng suốt đó cho ta thấm thía được rằng nếu để cho “ông kẹ” tham lam ấy vào nhà thì làm sao mời ổng về khi mà dân tộc ta đang nợ cả tiền lẫn máu ? Cờ vàng có biết rằng chính các vị cũng đang là con nợ khủng khiếp đối với nhân dân Mỹ không ? Tiền và máu của 58 ngàn binh sĩ để xây dựng và bảo vệ cái VNCH của các vị đấy. Bây giờ các vị chỉ có cái mạng trành, ăn bám và phá rối đất nước mà cờ vàng đang là con nợ khủng khiếp, hay là hát bài “cùi không sợ lở”. Tầm chiến lược của các nhà lãnh đạo VNCH chỉ là nhằm vào cái túi của BU có bao nhiêu tiền rồi lên kế sách móc túi, thế thôi, chấm hết.

Cái cớ để cờ vàng CCCĐ bám vào “khai thác” nhiều nhất để thực hiện mưu đồ đen tối ”đục nước béo cò” đó là vấn đề Biển Đông và việc bảo vệ độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ. Chúng ta hãy nghe dàn hợp xướng của những kẻ khoác tấm áo “yêu nước” nói gì ? Họ rêu rao rằng, Đảng, Nhà nước, Chính phủ và Quân đội nhân dân Việt Nam “nhu nhược” trước các hành động gây hấn trên Biển Đông của Trung Quốc và kêu rú ầm lên “Tổ quốc lâm nguy”, kêu gọi, kích động người dân “Dậy mà đi”, xuống đường biểu tình quy mô lớn… Thậm chí một số cái loa của tổ chức phản động khủng bố Việt Tân còn coi đây là thời cơ “ngàn năm có một” để xuống đường đấu tranh lật đổ chế độ !!.

Ôi! nghe đến đây sao mà cảm động về lòng “yêu nước” khí thế “hừng hực” của cờ vàng đến thế, Họ còn lớn tiếng kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam mở “hội nghị diên hồng”! điều này chỉ lừa gạt được một số người mà nhận thức về chính trị còn non kém, chưa nhìn rõ tâm địa ôm chân ngoại bang, “theo voi hít bã mía”, “rước voi về dày mả tổ” là bản chất của cờ vàng CCCĐ. các vị cờ vàng CCCĐ hãy nhìn vào lịch sử của của dân tộc Việt Nam trong thời gian gần nhất mà đảng CSVN lãnh đạo toàn dân đã làm nên lịch sử chói ngời chủ nghĩa anh hùng của dân tộc Việt. Và kết quả là gì ? các vị đương nhiên tự trả lời. Có muốn giở trò lấp liếm cũng không được.

Có dân tộc nào vừa thoát khỏi tay phát xít Nhật lại lọt vào tay thực dân Pháp để phải làm cuộc trường kỳ kháng chiến 9 năm mới có hoà bình trên một nửa nước như Việt Nam không?! Tưởng rằng, chiến thắng Điện Biên Phủ lừng lẫy địa cầu góp phần chấm dứt chủ nghĩa thực dân cũ sẽ đến ngày Tổng tuyển cử Bắc Nam thống nhất, Việt Nam hoà bình, độc lập tự do, nhưng chủ nghĩa thực dân mới của Mỹ lại làm cho nhân dân Việt Nam phải trải qua một cuộc chiến tranh dài nhất, ác liệt nhất thế kỷ XX. nên tính huỷ diệt bởi vũ khí hiện đại của hai phe đã đẩy chiến tranh tàn khốc không kém chiến tranh thế giới lần thứ hai. Vậy thì Đảng , chính phủ , quân đội VN trong quá khứ có hèn nhát như các vị cờ vàng không ? Có tháo chạy bỏ mặc dân chúng hoảng loạn trên bom dưới đạn không ? Chính phủ cầm quyền ở Việt Nam có được lòng dân không ? nếu không có tại sao có kết quả chói lọi đó ? Cờ vàng CCCĐ có hiểu rằng lòng dân là động lực tiên quyết để làm nên sự thần kỳ đó.

Cờ vàng CCCĐ có biết trong lịch sử thời đoạn lịch sử thời vua Lê, chúa Trịnh báo hiệu sự khủng hoảng trầm trọng của chế độ phong kiến. Việt Nam Sử lược chép về thời Lê Chiêu Thống như sau : “Người bấy giờ bàn riêng với nhau rằng: “Nước Nam ta từ khi có đế vương đến giờ, không thấy vua nào hèn hạ đến thế. Tiếng là làm vua mà phải theo niên hiệu vua Tàu, việc gì cũng phải bẩm đến quan Tổng đốc, thế thì có khác gì là đã nội thuộc rồi không?”.

Đã vậy thì những “thần dân” của vua đã biết cách hưởng ứng lời kêu gọi của người anh hùng áo vải Nguyễn Huệ đứng lên đánh giặc cứu nước là điều dễ hiểu. Sử chép: Ngày 29 tháng 11 năm Mậu Thân (26 tháng 12 năm 1788), dừng chân ở Nghệ An hơn 10 ngày để tuyển quân và củng cố lực lượng, nâng quân số lên tới 10 vạn ! Thử hỏi không có sức dân ấy, không có lòng dân theo về, thì làm sao có được chiến thắng thần tốc ấy!

Xung quanh vấn đề giải quyết tranh chấp trên Biển Đông và cuộc đấu tranh bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam, cờ vàng CCCĐ phải hiểu được rằng lập trường, quan điểm và chủ trương của Đảng và Nhà nước Việt Nam đã rõ ràng, thế nhưng Họ lại xem đây là cơ hội để kiếm chác, hòng “đục nước, béo cò”, theo đuổi những toan tính chính trị. Cờ vàng CCCĐ trắng trợn vu cáo: “Cộng sản Việt Nam” chủ trương giải quyết tranh chấp Biển Đông “trên bàn đàm phán” là “một vụ dàn dựng của cả Bắc Kinh lẫn Hà Nội trong việc giúp cho Trung Quốc từng bước thôn tính Việt Nam”; rằng “Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam chỉ lên tiếng phản đối đơn giản, lấy lệ”, “không dám đối đầu với Bắc Kinh để bảo vệ đất nước”, “thông đồng với kẻ cướp” v.v…Thật nực cười vào cái suy nghĩ quái gỡ này, các vị cờ vàng CCCĐ hãy nghe tiếp tiền nhân đã nói :

Nếu “trông thấy quốc sỉ mà không biết thẹn, thân làm tướng phải hầu giặc, mà không biết tức, tai nghe nhạc để hiến ngụy sứ, mà không biết căm” thì làm sao người người đủ dũng khí khắc trên cánh tay hai chữ “Sát Thát”? Trên cánh tay khắc hai chữ đó vì trong đầu đã hằn sâu một sự thật lịch sử: “Bởi giặc Nguyên cùng ta, là kẻ thù không đội trời chung”. Nếu “cứ điềm nhiên không nghĩ đến việc báo thù… khác nào như quay ngọn giáo mà đi theo kẻ địch, giơ tay không mà chịu thua quân giặc”.
Thiên tài quân sự của vị Quốc công Tiết chế thống lĩnh toàn quân có ý nghĩa cực kỳ lớn lao, song thiên tài ấy chỉ có thể phát huy khi dưới trướng của Ngài là những “tướng sĩ một lòng phụ tử”. Nói về họ, những danh tướng như Trần Nhật Duật, Phạm Ngũ Lão… thì đã quá rõ, lịch sử còn đặc biệt nhắc lại lời Hưng Đạo nói về các gia thần dũng mãnh và trung thành của mình như Yết Kiêu, Dã Tượng : “chim hồng hộc muốn bay cao.

Cờ vàng CCCĐ có biết được vai trò của Đảng CSVN trong hai cuộc chiến tranh dành độc lập cho dân tộc không ? Họ đã làm rất tốt công việc của họ trong vai trò lãnh đạo , chưa có một đảng phái nào khác trong lịch sử VN làm tốt hơn , ngày nay và có thể vài chục năm nữa cũng không có một đảng nào khác làm tốt hơn họ , có đúng vậy không các “ngài” cờ vàng ? , cái đảng “phở bò” khủng bố Việt Tân chỉ có một việc cỏn con là tập hợp sự ủng hộ của một nhúm người cực đoan ở Bolsa mà bao năm nay làm không xong vậy mà đòi lớn tiếng thay thế Đảng CSVN ư ? thật là một lũ ngông cuồng và dốt nát.

Cơ sở của mọi cam kết với bất cứ quốc gia nào, dù là nước lớn hay nước nhỏ, dù đó là chế độ chính trị là gì… rút cuộc đều vì lợi ích của mỗi nước và của các bên. Nói cách khác, bất cứ cam kết quốc tế nào chỉ có thể dựa trên sự thống nhất về lợi ích của cả hai phía. Không được quên đã có không ít những cuộc “mặc cả, mua bán, đổi chác” giữa các nước lớn “trên lưng” các nước nhỏ. Điều này đã được lịch sử thế giới xác nhận. Và Việt Nam là một trong những nạn nhân đó.

Giả thử làm theo ý của cờ vàng là thay đổi thể chế chính trị để được sự ”ủng hộ”, nếu có sự đánh đổi đó thì điều gì sẽ diễn ra và ai là người được hưởng lợi? Cờ vàng sẽ được lợi có phải vậy không ? lúc đó vì quyền lợi giữa các bên sẽ biến cả dân tộc này thành những chiến binh tiên phong chết kẹt giữa hai làn đạn, tổ quốc trở thành bãi chiến trường thử nghiệm vũ khí tàn khốc.

Xưa nay chưa bao giờ có một tinh thần yêu nước nào, chủ nghĩa yêu nước nào lại không mang dấu ấn quan điểm chính trị, cũng như chưa bao giờ có ai thừa nhận mình là người bán nước. Cờ vàng CCCĐ với đầu óc của những kẻ thiểu năng trí tuệ làm sao hiểu được nghệ thuật dựng nước và giữ nước mà Đảng CSVN cùng toàn dân Việt tiếp thu được những tinh hoa của cha ông để lại.

Ta chiến thắng trước tiên bởi ta chính nghĩa. Một dân tộc mà theo đạo lý nhân sinh phải được sống trong hoà bình, độc lập và tự do! Một nước ” vốn xưng nền văn hiến đã lâu, núi sông bờ cõi đã chia”, biên giới, lãnh thổ “rành rành định phận tại sách Trời” đứng lên quyết giữ vững độc lập tự do của mình là điều chính nghĩa không thể chối cãi. Một dân tộc có truyền thống lâu đời với ý chí sắt đá ” thà làm quỷ nước Nam chứ không làm vương đất Bắc”; ” thà hi sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lê.”; ”Không có gì quý hơn độc lập tự do”! Dân tộc ấy không có sức mạnh nào khuất phục được.

Với những nguyên nhân khách quan và chủ quan như đã nói, nhân dân Việt Nam không tránh được các cuộc chiến tranh xâm lược, nhưng đã biết chiến đấu ngoan cường viết lên trang sử giữ nước vẻ vang của dân tộc. Từ phá Tống, bình Nguyên, kháng Minh, đạp Thanh đến đánh Pháp, đuổi Nhật, chống Mỹ để giải phóng dân tộc, những chiến công hiển hách đó kết lại thành truyền thống bất diệt của dân tộc Việt Nam. Ôn lại truyền thống đó không chỉ nhắc nhở những ai còn mơ màng về bài học lịch sử ngàn năm nước Việt, mà còn để thế hệ Việt Nam hôm nay hiểu rõ kinh nghiệm xương máu của cha ông trong đấu tranh giữ nước.

Houston 5-22-2012
Amari Tx

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Tư 18, 2014 in Antibaquexola

 

Nhãn: , , , , , , , , , , ,

TRÒ HỀ CỘNG HÒA

cxn

Đọc thêm nhé: Đám ma trơi VHRN trên đất Mỹ

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


icon

Hoang Huu Phuoc, MIB

Nhận thấy thời Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ tính đến 2015 mới có 4 phần 5 của 1 phần 2 thế kỷ kể từ 30-4-1975 mà thiên hạ do lúc bị Mỹ Thiệu hù đã bỏ chạy tán loạn khỏi Việt Nam vất bỏ sạch sành sanh ngay cả các ký ức mang tính chân lý lịch sử khách quan, tôi đành phải trở thành người Việt Nam duy nhất trên chiếc tinh cầu còn nhớ và ghi lại cái chân lý lịch sử khách quan của nào là việc zero đảng thời Việt Nam Cộng Hòa (trong bài Việt Nam Cộng Hòa Có Đa Đảng Không? Mỹ Có Đa Đảng Không? ), nào là việc cái gọi là “Đảng Dân Chủ” của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu (trong bài Luận Về Đa Đảng), và nào là việc dấu gạch nối trong tiếng Việt của Việt Nam Cộng Hòa (trong bài Vũ Khí Tối Thượng Của Tiếng Việt Cho Thời Kỹ Thuật Số: Hồi Ức Về Một Sự Thật Ít Còn Người Việt Nam Nào Trên Thế Giới Còn Nhớ Hay Biết Đến). Nay thấy ở nước ngoài có đám dị nhân (mang quốc tịch ngoại nhưng đột biến yêu nước Việt chứ không yêu nước quốc tịch)tuyệt thực trước Tổng Lãnh Sự Quán Việt Nam (vì không đủ tiền mua vé máy bay đến Tòa Đại Sứ Việt Nam ở thủ đô nước họ) để vừa phản đối chính phủ Việt Nam, vừa tỏ tình ủng hộ một gã nào đó tên Cù Huy Hà Vũ được cho là đang tuyệt thực ở Việt Nam (rất có thể trùng tên với gã trong bài viết “Tôi Và Cu Huy Ha Vu” của tôi trên emotino), tôi buộc phải làm người Việt Nam duy nhất trên địa cầu viết thêm bài này về một cái chân lý lịch sử khách quan khác, đó là tuyệt thực của thế giới và của Việt Nam Cộng Hòa.

Cái gọi là tuyệt thực của nhân loại thì mọi người có thể tìm kiếm thông tin đủ đầy trên internet (bằng tiếng Anh, vì đừng bao giờ tin những thông tin bằng tiếng Việt trên Wikipedia nếu chúng có nội dung xúc xiểm Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam), để biết khởi thủy của nó là hành vi của con nợ thực hiện trước nhà chủ nợ thời trung cổ (có thể đã xuất hiện từ 400 đến 750 năm trước Công Nguyên, và luật pháp Ấn Độ cấm vào năm 1861), để biết danh tính của các bậc vĩ nhân thời cận đại (như Mohandas Gandhi) và hiền nhân quân tử nào đã hy sinh qua tuyệt thực (đã tuyệt thực thì phải chết, như Jatin Das, Thomas Ashe, Terence MacSwiney, Joe Murphy, Michael Fitzgerald, hay Bobby Sands), và để biết rằng tất cả những cuộc tuyệt thực lừng danh kim cổ ấy đều để phục vụ cho một mục tiêu cao cả: chống giặc ngoại xâm. Tuyệt thực còn là hành động quyết liệt của tập thể rất đông người bị chà đạp tàn bạo bởi chính sách đàn áp hà khắc phi nhân của Mỹ và Anh mà thế giới sử đã phải ghi nhận. Tương tự như “tự thiêu”, tuyệt thực là hành động chỉ được thể hiện bởi một cá nhân dành cho chính phủ của nước mình, như khi Norman Morrison, công dân Mỹ, đã tự thiêu ngày 02-11-1965 trước văn phòng Bộ Trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ Robert McNamara tại Ngũ Giác Đài để phản đối Chính phủ Mỹ gây chiến ở Việt Nam và có những tội ác tày đình gây ra cho trẻ thơ Việt Nam.

Song, khi vào đến Việt Nam thì tuyệt thực đã được Việt Nam Hóa (vietnamization) nên hễ người Việt Namhoặc người-ngoại-quốc-yêu-nước-Việt-Nam-hơn-yêu-nước-quốc-tịch nào mà tuyệt thực thì tất cả chỉ là nhịn ăn vài buổi (không phải vài ngày, vài tuần, vài tháng) do không ai muốn ghi tên mình tiếp vào danh sách các vị hy sinh, cũng không vì mục đích “chống ngoại xâm”, cũng không có mục đích lạy lục van xin hoặc làm lùm xùm vụ việc nợ nần nhắm khiến chủ nợ đừng áp dụng mức lãi suất “khủng”, và cũng chẳng ở dạng “tập thể rất đông người cùng bị chà đạp tàn bạo bởi chính sách đàn áp hà khắc phi nhân của chính quyền mà thế giới sử đã phải ghi nhận”. Việt Nam không bị thế giới sử ghi nhận lần nào là đã có chà đạp tàn bạo cái bọn người-ngoại-quốc-yêu-nước-Việt-Nam-hơn-yêu-nước-quốc-tịch tuyệt thực chống Việt Nam để ủng hộ một công dân phạm pháp ở Việt Nam. Việt Nam không xâm lăng cái đất nước của cái bọn người-ngoại-quốc-yêu-nước-Việt-Nam-hơn-yêu-nước-quốc-tịch tuyệt thực chống Việt Nam để ủng hộ một công dân phạm pháp ở Việt Nam.Việt Nam không cho cá nhân hay tập thể các cá nhân người-ngoại-quốc-yêu-nước-Việt-Nam-hơn-yêu-nước-quốc-tịch tuyệt thực chống Việt Nam để ủng hộ một công dân phạm pháp ở Việt Nam nào vay tiền với mức ăn lời “khủng” để chúng phải quỳ mè nheo lạy lục trước Tổng Lãnh Sự Quán hay Đại Sứ Quán Việt Nam bên nước chúng. Việt Nam không là chính phủ của cái bọn người-ngoại-quốc-yêu-nước-Việt-Nam-hơn-yêu-nước-quốc-tịch tuyệt thực chống Việt Nam để ủng hộ một công dân phạm pháp ở Việt Nam. Thế nên, nhất thiết cần lột cái mặt nạ “tuyệt thực” của cái bọn người-ngoại-quốc-yêu-nước-Việt-Nam-hơn-yêu-nước-quốc-tịch tuyệt thực chống Việt Nam để ủng hộ một công dân phạm pháp ở Việt Nam.

Do nhỡ là người Việt Nam duy nhất trên hành tinh còn nhớ về các chân lý lịch sử khách quan thời Việt Nam Cộng Hòa, tôi xin nêu thêm một sự thật mà không ai còn nhớ: đó là vào thời VAA tức Hội Việt Mỹ mở trung tâm Anh ngữ (tại nơi ngày nay là trụ sở của Mặt Trân Tổ Quốc Thành Phố Hồ Chí Minh trên đường Mạc Đĩnh Chi, Quận 1) với thư viện Abraham Lincoln cực kỳ phong phú, thì một cơ sở khác cũng được mở ra để cạnh tranh với VAA trong việc dạy tiếng Anh – đó là Hội Liên Trường tức United Schools Association, hoạt động trong khuôn viên Đại Học Sư Phạm Sài Gòn. Do Chị Hai và em trai của tôi là học viên các lớp ban ngày của Hội Việt Mỹ, trong khi tôi đề cao tự học và khinh khỉnh Hội Việt Mỹ xem nó chả ra chi, nên khi thấy Hội Liên Trường mở các lớp đêm năm 1971, tôi mới ghi danh học, viện lý do đi bộ từ nhà ở Nguyễn Thiện Thuật (Quận 3) qua Đại Học Sư Phạm gần hơn. Cô giáo dạy luyện nói tiếng Anh cho lớp tôi là Lý Kim Hà. Cô Lý Kim Hà dáng người thấp, đầy đặn, rất xinh đẹp, sang trọng và quý phái. Cô là em của dân biểu Lý Quý Chung, người thuộc nhóm “dân biểu đối lập” chuyên chống đối Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Chồng của Cô là kỹ sư dầu khí làm việc tại giàn khoan Trái Dừa Số 9 (Coconut Number Nine) của Mỹ ngoài khơi Vũng Tàu. Là học sinh ngoan giỏi, tôi luôn làm trưởng lớp và được các thầy cô có đức hạnh yêu thương, nên Cô Lý Kim Hà không là ngoại lệ. Cô thường bảo tôi đến nhà Cô chơi ngày Chủ Nhật. Nhà Cô trong một hẻm rộng trên đường Nguyễn Trãi, Quận 5. Cô có giới thiệu một cô em gái của Cô nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng tôi đã không thân với cô bé sau khi biết cô bé không chịu ăn các món nào có cá. Có lần tôi đến, Cô Lý Kim Hà đang làm bếp, cười dí dỏm má lúm đồng tiền nói rằng hôm đó Cô rất mệt vì phải nấu nhiều cơm làm nhiều bánh vì ông anh quý hóa của Cô tức Dân biểu Lý Quý Chung hôm ấy … tuyệt thực chống chính phủ Nguyễn Văn Thiệu, mà mỗi lần ông anh tuyệt thực thì cô em lại phải nấu ăn nhiều hơn để ban đêm cho người đem ra hiện trườngcho ông anh cùng đồng sự đánh chén tẩm bổ no say để có sức mà ngày mai…tuyệt thực tiếp. Tuyệt thực do đó đã bị các dân biểu Việt Nam Cộng Hòa biến thành ăn cơm trên mức thịnh soạn vào giờ ngủ. Thực tế đời sống cho thấy người ta luôn ăn dữ dội như hạm sau khi nhịn đói vài giờ đồng hồ. (Sau này, khi tôi đã là giảng viên Anh Văn trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh, tôi có mời Cô Lý Kim Hà đến dự lễ cưới của tôi với một cô giáo đồng nghiệp năm 1987. Đến giờ Cô Lý Kim Hà cũng không biết rằng Cô luôn là người phụ nữ đẹp nhất trên đời trong tâm khảm của tôi).

Nói tóm lại, các “chính trị gia” của Việt Nam Cộng Hòa đã bỡn cợt với “tuyệt thực”, tầm thường hóa “tuyệt thực”, hề hóa “tuyệt thực”. Và khi các chính trị gia này cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng khỏi Việt Nam, một vài người trong số họ bỏ lại tất tần tật trừ những thứ đã ăn sâu vào từng tế bào của họ: đó là chống cộng điên cuồng vô lý, nói phét vu vạ chửi tục, và trò tuyệt thực cớt nhả. Đó là lý do có một vài người nước ngoàinghe đâu đã “tuyệt thực” vì một gã ở Việt Nam.

Họ là người nước ngoài vì không có quốc tịch Việt Nam.

Họ là người nước ngoài vì không hiểu ý nghĩa của từ “tuyệt thực” trong tiếng Việt Nam, vì “tuyệt thực” là “dứt khoát bỏ ăn uống” chứ không phải là “nhịn ăn vài giờ” hoặc “sẽ ăn thật nhiều thứ đại bổ lúc không ai nhìn thấy”.

Họ là người nước ngoài vì không hiểu cách sử dụng “tuyệt thực”, vì họ chỉ nên “tuyệt thực” khi quyền lợi trực tiếp của bản thân họ bị xâm hại.

Họ là người nước ngoài vì không hiểu cách sử dụng “tuyệt thực”, vì họ chỉ nên “tuyệt thực” khi họ muốnchống chính phủ của họ vì đã xâm hại đến quyền lợi cá nhân của họ, chứ hoàn toàn vô duyên vô lý vô đạo và vô học khi “tuyệt thực” để chống chính phủ nước khác (tức Việt Nam).

Họ là người nước ngoài nên không hiểu cách sử dụng “tuyệt thực”, vì không hề được gọi là “tuyệt thực” nếu đó là do kẻ tâm thần tiến hành khi đòi cưới con gái nhà lành của ai đó mà bị đuổi xua, hoặc của kẻ chưa trưởng thành (mà tiếng Anh hàn lâm nhục mạ nặng nề gọi là “unfinished” còn tiếng Anh phổ thông phổ biến phổ quát gọi là “immature”) nhõng nhẽo vòi vĩnh xin xỏ gì đó mà không được với mẹ cha (hoặc với cơ quan nơi mình đang làm việc hay bị quản chế).

Hỡi người dân nước Việt có quan tâm đến ngữ nguyên học và từ nguyên học, xin đừng để bọn ngoại nhân làm trò hề với từ ngữ “tuyệt thực” của tiếng Việt của chúng ta. Khi hay tin có kẻ nước ngoài (tất nhiên là kẻ nước ngoài gốc Việt) tuyệt thực chống Việt Nam, xin hãy nghĩ ngay đến việc bọn chúng có thể là con nợ của Việt Nam, bản thân bọn chúng đã bị Việt Nam chà đạp dưới chân như rác, hoặc bản thân chúng bị tâm thầnhay chưa trưởng thành.

Hỡi người dân nước Việt công chính, hãy luôn nhớ rằng tất cả và bất kỳ kẻ nào ở hải ngoại thuộc bất kỳ quốc gia nào nói hay viết gì xúc phạm đến Việt Nam đều là bọn thất học vô lại. (Là người dân nước Việt công chính, bạn đều biết nội dung luật pháp Việt Nam, các cơ chế phản ảnh ý nguyện người dân, luôn đặt sự an nguy của tổ quốc là trên hết, và luôn biết rằng kẻ thù của dân tộc Việt Nam là tập thể cộng sinh của bọn bá quyền Trung Quốc với bọn nào ở hải ngoại luôn nheo nhéo chống phá Việt Nam). Trên thế gian này chỉ đang tồn tại duy chỉ nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Bất kỳ người nước ngoài nào “tuyệt thực” (hay “tự thiêu”) trước cơ quan chính phủ của họ để phản đối chính phủ của họ gây hại cho Việt Nam thì đó là những vị hiền nhân quân tử. Còn bọn tiến hành “tuyệt thực” (không dám “tự thiêu”) trước các cơ quan ngoại giao của Việt Nam ở hải ngoại để chống chính phủ Việt Nam thì đích thị là bọn thất phu thất học vô lý vô hạnh vô duyên vô đạo vô tổ quốc (vô tổ quốc vì quốc tịch Mỹ mà không lo phụng sự nước Mỹ mà chỉ lo vu vạ Việt Nam vi phạm nhân quyền và chỉ lo kiếm danh sách bọn vi phạm pháp luật Việt Nam bị xộ khám ở Việt Nam để tôn vinh làm anh hùng, làm “tù nhân lương tâm”, rồi ngồi trên thùng bánh mì kẹp thịt xúc-xích giăm-bông với vài lon Diet Coke trước cơ quan ngoại giao Việt Nam để tiến hành cái chuyện “tuyệt thực” ruồi bu).

Mọi thắc mắc về ngữ nguyên, từ nguyên, và sự thật về những vấn đề lịch sử Việt Nam Cộng Hòa chẳng mấy ai biết đến hay còn nhớ, xin gởi thư qua bưu điện về địa chỉ: Hoàng Hữu Phước, Đoàn ĐBQH TP HCM, 2bis Lê Duẩn, Quận 1, Tp Hồ Chí Minh.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Tư 15, 2014 in Antibaquexola

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , ,

Âm mưu gây bất ổn bằng chiêu bài ‘dân chủ’, ‘nhân quyền’

cxn

Đọc thêm nhé: Chiêu bài “Dân chủ, nhân quyền”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Học hỏi các quốc gia, dân tộc khác là đương nhiên, nhưng không thể sao chép một cách thuần túy hiến pháp của Nhà nước thuộc chế độ chính trị này sang Nhà nước thuộc chế độ chính trị khác.

Hiện nay, trong khi nhân dân ta đang đóng góp cho Dự thảo Hiến pháp năm 1992, coi đây là một dịp để củng cố và phát triển nền dân chủ XHCN ở Việt Nam thì trên một số trang mạng trong và ngoài nước, một số người lại coi đó là cơ hội để áp đặt vào xã hội ta những quan điểm tư sản về dân chủ, nhân quyền.

Theo họ thì nhất thiết phải “loại bỏ Điều 4 (Hiến pháp năm 1992) khẳng định vai trò lãnh đạo Nhà nước, xã hội của Đảng Cộng sản Việt Nam”, để “chuyển đổi một Nhà nước “độc đảng” sang Nhà nước “đa đảng” tại Việt Nam…”.

Những lập luận của họ xung quanh vấn đề này không có gì mới. Cái mới ở đây chính là người ta đã chọn thời điểm toàn dân đang đóng góp vào Dự thảo Hiến pháp năm 1992 để mở một “chiến dịch” rầm rộ trên các trang mạng điện tử vừa tuyên truyền xuyên tạc, vừa phủ nhận lịch sử Đảng Cộng sản và lịch sử cách mạng Việt Nam, rồi nói như “đinh đóng cột” rằng, “sự thay đổi thể chế chính trị ở Việt Nam là điều không thể tránh khỏi”. Những người tỉnh táo, có cách nhìn nhận vấn đề một cách khách quan, công bằng thì lập luận, chứng cứ của họ không có tính thuyết phục.

Về nội dung và quy trình xây dựng Hiến pháp, hiện nay trên thế giới đang tồn tại nhiều hình thức Nhà nước với nhiều chế độ chính trị (cộng hòa dân chủ nhân dân; xã hội chủ nghĩa; quân chủ nghị viện; cộng hòa đại nghị; cộng hòa lưỡng thể; tôn giáo…) vì thế mà nội dung và quy trình xây dựng hiến pháp cũng khác nhau. Nói cách khác không có nội dung và quy trình xây dựng Hiến pháp “mẫu” chuẩn cho các dân tộc.

Xây dựng Hiến pháp là công việc, là chủ quyền của mỗi quốc gia dân tộc. Học hỏi các quốc gia, dân tộc khác là đương nhiên, nhưng không thể sao chép một cách thuần túy hiến pháp của Nhà nước thuộc chế độ chính trị này sang Nhà nước thuộc chế độ chính trị khác. Kể cả những Nhà nước có chung chế độ chính trị cũng không thể “rập khuôn” hiến pháp của nhau được, vì lịch sử, truyền thống văn hóa, trình độ dân trí, đời sống kinh tế-xã hội mỗi nước một khác.

Còn về vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam được quy định trong Điều 4 Hiến pháp năm 1992 (văn bản cũ và sửa đổi) hoàn toàn có căn cứ lịch sử, chính trị và pháp lý. Về mặt lịch sử, với 3 sự kiện trọng đại: Cách mạng Tháng Tám năm 1945 giành độc lập dân tộc; kháng chiến chống thực dân cũ, thực dân mới thắng lợi và khởi xướng công cuộc đổi mới đều do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo.

Chế độ đa đảng bắt nguồn từ những hoàn cảnh lịch sử nhất định. Nói đơn giản, chế độ đó là kết quả của sự chia sẻ quyền lực giữa các lực lượng chính trị tham gia cách mạng. Cũng có thể nói đó là một cách phân bổ quyền lực nhằm tránh khủng hoảng chính trị, tái diễn xung đột bạo lực. Như vậy là chế độ đa đảng chỉ là sự phản ánh tương quan lực lượng chính trị, chứ không phải là “sự lựa chọn khôn ngoan của lực lượng chính trị chiến thắng” như họ đang rêu rao.

Hơn một nửa thế kỷ qua, cho dù cũng còn những vấp váp, bất cập, thậm chí sai lầm, khuyết điểm, nhưng con đường cách mạng do Đảng Cộng sản Việt Nam xác lập là hoàn toàn đúng đắn. Đảng Cộng sản Việt Nam không có quyền lợi gì ngoài quyền lợi của dân tộc, của nhân dân. Tình trạng suy thoái ở một bộ phận cán bộ, đảng viên như Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI) nêu ra không phải là điều Đảng Cộng sản Việt Nam mong muốn. Điều này đã được Đảng nghiêm khắc chỉ ra và đang nỗ lực sửa chữa.

Về mặt pháp lý, Điều 4 Hiến pháp năm 1992 dựa trên nguyên tắc pháp quyền và nền dân chủ XHCN do nhân dân ta xây dựng. Điều 4, quy định: “Đảng Cộng sản Việt Nam… là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật”. Điều 4, chỉ là sự phản ánh thực tiễn lãnh đạo Nhà nước và xã hội của Đảng Cộng sản Việt Nam trên một nửa thế kỷ qua. Điều 4 trước hết là trọng trách của Đảng trong việc bảo vệ thành quả cách mạng của nhân dân ta; là tiền đề, điều kiện để Đảng làm tròn sứ mệnh lịch sử xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

Không nên nhầm lẫn trách nhiệm của đảng viên phải thực hiện các nghị quyết của đảng với các cơ quan Nhà nước thực hiện các quyết định của cơ quan, tổ chức, chính quyền cấp trên, do các đảng viên của đảng lãnh đạo. Đảng Cộng sản Việt Nam không đưa ra các quyết định buộc Quốc hội và Chính phủ phải thực hiện. Nghĩa là, Đảng Cộng sản Việt Nam không đứng trên Nhà nước và pháp luật.

Vì những lý do khác nhau, những người lợi dụng cơ hội đóng góp ý kiến sửa đổi Hiến pháp năm 1992 hòng thực hiện một cuộc đảo chính mềm – thay đổi nội dung căn bản của Hiến pháp năm 1992, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ là ảo tưởng.

PHƯƠNG ANH – NGỌC VÂN (QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN)

______________________________

Xem thêm:

>> Cựu binh Mỹ: Việt Nam phải kiên quyết bác bỏ ‘dân chủ kiểu Mỹ’

>> Nhận diện một ảo tưởng: ‘Đa đảng là nền tảng thịnh vượng’

Theo: REDS.VN

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Tư 11, 2014 in Antibaquexola

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Nỗi ám mang tên cờ vàng

cxn

Đọc thêm nhé: Cờ vàng ba sọc đỏ biểu tưởng cho cái gì?

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “Rận chó” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng món này nhưng có anh bị tố trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay cho nên cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để!


Xichloviet

Gần đây, một sự kiện gây nhiều chú ý trong cộng đồng người Việt ở Mỹ là việc nghị viên khu vực F TP Houston Hoàng Duy Hùng (HDH) về VN làm việc. Sự việc sẽ không mấy ồn ào nếu ông này không phải là thành phần từng có số má cờ vàng thuộc loại cực đoan hăng tiết vịt, nhưng nay lại quay ngoẳt lập trường để “làm lợi cho CS”. Đây là điều tối kỵ đối với cộng đồng cờ vàng hải ngoại nhất là trong thời điểm cờ vàng đang ốm o gầy mòn, tiêu hao lực lượng sống nay chết mai.

Thành tích chống cộng của HDH khá ấn tượng trong cộng đồng chống cộng cờ vàng vì những hành động mang tính giang hồ hảo hán. Ông ta khoe thành tích với vẻ hãnh diện rằng đã nhiều lần xâm nhập VN âm mưu đặt bom tượng đài lãnh tụ HCM và từng bị chính quyền VN cầm tù 16 tháng.

Bản chất của cờ vàng là chết nhát, chỉ biết xúi trẻ ăn cứt gà để mơ mộng cho nên những hành động như vậy luôn được khuyến khích, đề cao và ca ngợi như là anh hùng. Có một thời ở hải ngoại nổi lên những nhân vật cờ vàng tìm mọi cách hành động gây tiếng vang tương tự để nổi tiếng và cũng để kiếm cơm. Tuy nhiên hầu hết đều được bóc lịch trong nhà đá CS. Thời VNCH những hành động chống lại nhà cầm quyền như thế thì ra tù không què cũng ngớ ngẩn, không bao giờ còn nguyên vẹn hình hài. Thế nhưng những “anh hùng cờ vàng “như Lý Tống, tay chân của Nuyễn Hữu Chánh, tay chân của băng đảng Việt Tân, băng đảng Vì Dân … và rất nhiều người khác vẫn bình an béo tốt khi mãn hạn tù, cho thấy tính răn đe của luật pháp VN vẫn còn nhẹ hều cho nên có nhiều tội phạm loại này có cơ hội tái phạm trong đó có HDH.

HDH cho rằng máu hảo hớn cờ vàng của mình như thế thì quá đủ để chứng minh mình đã dấn thân rất nhiều cho cờ vàng và chứng minh mình là dân cờ vàng thứ thiệt. Nay sở dĩ HDH thay đổi lập trường đấu tranh vì BU BẢO chứ không phải phản bội cờ vàng. Đề cập đến BU là một vũ khí hiệu quả đặc biệt có tác dụng làm câm họng những kẻ chống đối. Nó được nhiều người sử dụng từ khi còn chế độ VNCH. Một khi BU BẢO thì cấm có thằng nào dám trái lời.

HDH lập lại rất nhiều lần rằng những lần manh động có tính khủng bố ở VN ông đều được BU BẢO là cần phải chấm dứt. Nay ông phải nghe lời BU để đấu tranh kiểu khác nhưng ông không hề từ bỏ lập trường cờ vàng. Thực ra Bu không bảo thì HDH cũng phải chấm dứt hành động mang tính khủng bố tương tự vì HDH hành động mang tính bột phát, anh hùng rơm không có được một tổ chức ra hồn để hỗ trợ và việc thoát khỏi bị bắt vào nhà đá chỉ là cánh cửa vô cùng hẹp, chỉ biết trông chờ vào chúa mà thôi. Nguyễn Hữu Chánh có hẳn một tổ chức “chính phủ VN tự do” hoạt động trong quốc nội mà vẫn bị CAVN lượm vào nhà đá gần 200 em (báo cand) gần như sạch sành sanh thì dù BU BẢO HDH cũng đố dám ho he. Tất cả những âm mưu đánh bom khủng bố của cờ vàng 38 năm qua đều bị CAVN dập tan từ trứng nước. Cái thiếu lớn nhất của cờ vàng dẫn đến thất bại là thiếu người dám đánh bom liều chết.

Thử tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra khi cờ vàng có một tinh thần thánh chiến như Al Quaeda, có những chiến binh cờ vàng sẵn sàng mang bom liều chết để gây bất ổn cho kẻ thù? Vĩnh viễn không bao giờ có được bởi vì cờ vàng rất ích kỷ không bao giời muốn chết cho kẻ khác sống và lá gan của cộng đồng cờ vàng không đủ lớn để làm những việc như thế, duy chỉ có cái mồm vẫn đủ lớn để nói láo suốt ba mươi tám năm qua.

Là một thành viên cờ vàng chống cộng có số má được ghi vào sổ bìa đen của Công An VN, cánh của trở về của HDH rất hẹp. Nhiệm kỳ làm nghị viên TP Houston là cơ hội hiếm hoi để HDH toan tính cho cuộc hành hương về nguồn của mình danh chính ngôn thuận. Đây chính là thời điểm để HDH toan tính thế nào vừa thênh thang đường về vừa không làm nổi giận băng nhóm cờ vàng. Đây là bài toán nhức óc. Điều dễ dàng nhất để vừa lòng cờ vàng là HDH phải có phát ngôn tố cộng cứng rắn, phải nói láo, phải hứa hẹn kiên định lập trường cờ vàng và xác định lằn ranh quốc cộng. Thế nhưng về VN làm nhiệm vụ của một viên chức Mỹ, nhập gia người ta mà cứ moi móc hoạnh họe gia chủ theo luận điệu cờ vàng thì quá khó cho một người có chút liêm sỉ. HDH chọn thái độ vẫn khẳng định lập trường cờ vàng nhưng tuyên bố chuyến hướng sang … đấu tranh ôn hòa trực diện, Thế nhưng nào có được yên thân, lập tức HDH bị biểu tình phản đối và đặt bom khủng bố.

Cờ vàng chẳng bao giờ tin ai, ngay cả những “anh hùng” của mình. Cờ vàng quen nói láo và nghĩ rằng ai cũng có thể nói láo như mình. Thế nên một anh cờ vàng khi tuyên bố điều gì lập tức có hàng chục anh khác cật vấn vì cho rằng anh kia đang nói láo. HDH cũng nằm trong trường hợp đó. Khi công bố rằng anh ta chỉ làm cầu nối để cờ vàng “đấu tranh trực diện” với thứ truởng ngoại giao VN Nguyễn Thanh Sơn thì lập túc có hàng chục thành viên cờ vàng khác chất vấn đủ điều, nào là bảo không bên nào có phóng viên tại sao có hình đang trên báo trong nước, nào là tại sao buổi họp tuyên bố là công khai mà lại ru rú họp kín với nhau.v.v… Tóm lại họ cho rằng HDH đang nói láo. Nói láo là loại vũ khí thuộc loại bẩn thỉu nhất nằm trong danh mục đặc sản cờ vàng không anh nào là không tận dụng, trong đó có việc tố nhau là Việt Gian, moi móc tố khổ đời tư của nhau mà chính HDH cũng từng là nạn nhân. Ngay sau khi thay đổi lập trường chống cộng HDH lập bị tố khổ là Việt Gian, là đứa con bất hiếu từng khiến thân phụ của mình uất ức phải lao đầu vào xe tự tử. Làm vừa lòng được cờ vàng bằng lý lẽ là chuyện xưa nay hiếm vì đối với họ không có lý lẽ nào biện hộ được cho việc xóa bỏ “lằn ranh quốc cộng”.

Biết rằng không thể làm vừa lòng cờ vàng, biết rằng kiểu cực đoan cờ vàng 38 năm qua của những băng nhóm chất chứa đầy hận thù và vị kỷ chỉ là làm trò hề cho thiên hạ nhưng HDH không thể đủ can đảm và bản lĩnh để giũ bỏ nó đi, ngược lại cố bó nó vào người để tìm sự an toàn, đó là sai lầm mà HDH sẽ phải đeo đẳng mãi bên mình nỗi ám mang tên cờ vàng.

HDH là thế hệ cờ vàng thứ hai được đào tạo bởi nền giáo dục BU cho nên cái hận thù trong giòng máu không khốc liệt như thế hệ trước và thật may cũng nhờ thế nên HDH không bị nhiễm cái NGU của cờ vàng cực đoan, nhất là sợi thần kinh xấu hổ không bị liệt giúp cho HDH nhận ra sự thật lịch sử để chấp nhận nó và ít ra không bị nhiễm thói điêu ngoa nói láo rất ghê tởm của cha chú mình. Thế nhưng kiểu tuyên truyền nhồi sọ của cha chú cũng làm cho HDH thấm đậm chất cờ vàng. HDH lập lại như con vẹt rằng “CS vô thần” và ngạc nhiên thấy ông Nguyễn Thanh Sơn thờ phật. Lập lại như con vẹt rằng Saigon là “hòn ngọc Viễn Đông” phát triển hơn hẳn Thái Lan và Nam Dương để so sánh với Saigon ngày nay chứng tỏ rằng cái não trạng cờ vàng đã được ngấm sâu tư tưởng đã được nhồi sọ như thế nào. Dù rằng không cần gặp ông Nguyễn Thanh Sơn, hay dù rằng chưa về đến Sai gon đi nữa với phương tiện truyền thông hiện nay HDH cũng có thể biết được sự thật nó như thế nào.

HDH vẫn như con vẹt tự nhận mình là người “quốc gia tị nan CS”. Người quốc gia cái nỗi gì khi qua Mỹ chưa đầy 13 tuổi. Thằng cu 13 tuổi thì gặp NẠN gì của CS mà phải TỴ? Xem ra vẫn còn tồn tại thế hệ cờ vàng con cứ cứ múa môi như cái máy được lập trình software mang tên cờ vàng.

Sự thực phát triển ở VN làm cho những nhân vật cờ vàng có số má như HDH cũng phải công nhận và ca ngợi không thể nói khác đi được. Trong chuyến về làm việc tại VN, HDH nhận xét sự phát triển ở VN bằng những lời có cánh. Chưa hẳn HDH muốn nịnh chính quyền VN bởi vì bất cứ ai từng đến VN đều có nhận xét như thế. Tuy nhiên nhận xét “có lợi cho CS” xuất phát từ một hậu duệ cờ vàng cực đoan như HDH thì chắc chắn nó tạo ra một cú sốc rất mạnh cho cộng đồng cờ vàng cho dù đó là sự thực.

Trên các diễn đàn HDH nhận được nhiều lời khen, động viên khích lệ về việc dũng cảm tự nhận con đường cực đoan mình theo đuổi vô ích và từ bỏ nó, nhưng cũng có không ít những giọng điệu chửi bới cay cú đặc sệt ngôn ngữ cờ vàng. Những chống đối chỉ xoay quanh những luận điểm rất cũ là HDH hạ mình thỏa hiệp với CS, bị CS mua chuộc, hòa hợp hòa giải với CS, toàn những điều được xem là điều tối kỵ trong lập trường cờ vàng. Trước khi về VN, HDH đã rào đón rất kỹ để thăm dò nghe ngóng phản ứng, về lại Mỹ, dù bị tẩy chay HDH vẫn tổ chức họp báo để “báo cáo” sau chuyến đi của mình với điểm nhấn là lá cờ vàng to đùng sau lưng cho thấy HDH vẫn còn sợ hãi thế lực đen cờ vàng lắm, HDH thiếu hẳn bản lĩnh và sự quyết đoán cần có của một trí thức muốn dấn thân làm chính trị.

Hở một tí là lấy lá cờ vàng phất lên để chứng minh sự trung thành với “quốc gia” Trò hề độc nhất vô nhị trên thế giới này chỉ thấy xuất hiện trong cộng đồng cờ vàng với nhau. Thế nhưng nó cũng không phải là lá bùa vạn năng có thể hóa giải những lời chửi bới, tố khổ Việt gian. Và không phải ai cũng tin vào cái “lập trường quốc gia” qua hành động ấu trĩ đó. Thế nhưng một trí thức như HDH cũng vẫn phải áp dụng cái hình thức “thay lời muốn nói” này để phân bua với cờ vàng như một nghi thức bất thành văn đủ thấy cái văn hóa cờ vàng nó hề đến độ nào.

Cũng vì quá quen với “nghi thức’ như thế cho nên cờ vàng rất dị ứng với anh nào đứng đưới lá cờ đỏ vì cho rằng anh ta đã bị CS nhuộm đỏ rồi. Quả là nếu so với con bò không biết ai ngu hơn.

Mấy chục năm qua trường hợp như HDH quay về VN hợp tác với chế độ không ít xảy ra và đã nhận rất nhiều hình thức chống đối, tẩy chay của cờ vàng nhưng cờ vàng vẫn bất lực không thể ngăn chận được.

Về VN, trở về quê hương của chính mình là một việc tưởng như vô cùng bình thường đối với bất cứ người Việt nào, nhất là trong giai đoạn nhà nước VN đang rộng cửa mời gọi kiều bào về đóng góp cho đất nước. Thế nhưng việc về lại quê hương lại là bài toán khó giải đối với những người từng đứng trong hàng ngũ cờ vàng như HDH. Thế nên trước khi về VN HDH đã tung hứng làm một loạt những hành động thăm dò phản ứng cờ vàng. Dù bị hăm dọa và đặt bom, nhưng nhận thấy liều lượng chống đối quen thuộc quá yếu ớt không còn mạnh mẽ như ngày nào thế là HDH quyết định về VN. Dù khó khăn nhưng HDH đã đạt mục tiêu là …. về thăm quê hương. Ôi thật là không nghịch lý nào bằng..

Không riêng gì HDH, cái con ngáo ộp thế lực đen cờ vàng vẫn còn ám những kẻ từng tung hô cờ vàng nhưng nay giở trò “phản bội”. Tuy nhiên nó chẳng ảnh hưởng tí gì đến bất cứ người dân Việt bình thường nào ở hải ngoại, bằng chứng là hàng triệu lượt người vẫn về thăm quê nhà và đóng góp số tiền khổng lồ cho đất nước. Có thể nói hầu hết các nghệ sĩ hải ngoại có tiếng tăm đã chọn con đường trở về VN chấp nhận đối đầu với những chống đối du côn của băng đảng cờ vàng. Trước đây trên các sân khấu ca nhạc hải ngoại, muốn sống được họ bị buôc phải ca ngợi và phục tùng lá cờ vàng. Thời thế đã đổi thay, quê hương luôn có sức hấp dẫn kỳ diệu và băng nhóm cờ vàng đang trên đà suy thoái nghiêm trọng, khuynh hướng quay lưng lại với cờ vàng đang lan tỏa vô cùng mạnh mẽ, đó cũng là một trong những nguyên nhân tác động để HDH đủ sáng suốt từ bỏ lập trường cực đoan ngu xuẩn.

Tuy nhiên, HDH luôn cho rằng mình chuyển hướng “đấu tranh” ôn hòa và vẫn đứng về phía hàng ngũ quốc gia, vẫn giữ căn cước tị nạn và vẫn trung thành với cờ vàng.

Xưa nay cờ vàng vẫn kiên định lập trường không thỏa hiệp với CS, không hòa hợp hòa giải với CS và luôn giữ vững lằn ranh “quốc cộng”, lập trường của HDH không thể chấp nhận được. Cho nên dù HDH đi công vụ cho BU nhưng công vụ này “có lợi cho CS” việc HDH bị “CS mua chuộc” là điều có thể thấy trước. Lo sợ ấy của cờ vàng không thừa bởi vì hàng trăm ngàn người về VN đều bị mê hoặc bởi cội nguồn của mình, ở đó có người thân, ở đó có đồng bào nói cùng ngôn ngữ, ở đó có cuộc sống thanh bình có tình tự dân tộc, cuộc sống vươn lên khắp nơi thay đổi đầy kinh ngạc khác xa một trời một vực với những điều nói láo của cờ vàng.

Người CSVN có một loại vũ khí tấn công cờ vàng rất lợi hại là dùng tình tự dân tộc lòng yêu quê hương đồng bào để hòa giải hòa hợp dân tộc, huy động tài vật lực cho đất nước và có tác dụng cô lập cờ vàng. Chính vì thế cho nên cờ vàng mới cuống cả lên khi nghị quyết 36 ra đời. Đừng ngộ nhận rằng chính quyền VN chủ trương hòa giải dân tộc là hòa giải với cờ vàng. CSVN phân định rất rõ những người chưa hiểu về VN và những kẻ chống đối VN. Không hề có chủ trương hòa giải với kẻ có âm mưu lật đổ chính quyền như cờ vàng, nhất là cờ vàng chưa bao giờ là một thế lực khả dĩ nhà cầm quyền VN cần phải hòa giải. Sự hoang tưởng mình là một thế lực ở hải ngoại làm cho cờ vàng càng ngày càng u mê và càng đau đớn hơn khi càng ngày càng có thêm những người đồng hội đồng thuyền giũ áo quay lưng với mình.

HDH tự cho mình đang đấu tranh cho dân chủ ở VN. Nhưng đấu tranh cho dân chủ ở VN không nhất thiết phải “đứng trong hàng ngũ quốc gia” không nhất thiết phải cố nép sau lá cờ vàng. Việc màu mè dựng lá cờ vàng trong cuộc họp báo chứng tỏ HDH muốn bắt cá hai tay, những phát ngôn cho thấy HDH vừa muốn được lòng chính quyền trong nước nhưng mặt khác vẫn không muốn gây phật lòng cờ vàng. Tính toán của HDH là một sai lầm lớn. HDH tính toán rằng tự trói mình vào lá cờ vàng để yên thân, nhưng không những bị băng đảng này xem là đạo đức giả, mà cũng không thoát được sự tẩy chay. Cái mất lớn nhất là bị đồng hương hải ngoại và người dân trong nước nhìn mình bằng con mắt ngờ vực về cái tâm trong sáng.

Có cần phải lấy lòng cờ vàng không khi nó chống cộng chỉ vì lợi ích băng đảng vì hận thù triền miên? Không thể có lòng yêu nước trong một băng nhóm luôn kêu gọi tẩy chay lợi ích dân tộc và hí hửng cầu mong nước nhà bị xâm lăng dù viện dẫn bất cứ lý do gì. Có thể có lòng yêu nước trong băng nhóm bất cần lợi ích dân tộc miễn là làm khó được cho kẻ thù là nhà nhà cầm quyền hiện tại? Có thể có lòng yêu nước không trong cái băng nhóm xem BU là tối thượng sẵn sàng đứng sau lưng ngoại bang thậm chí là kẻ thù của dân tộc để phục hận cho dù phải đổ máu đồng bào?

HDH cho rằng việc chống cộng của cờ vàng hiện nay là vì lòng yêu nước là ngụy biện. Cờ vàng chỉ yêu cái nước VNCH yêu cuộc sống có BU bú mớm và tiếc thay cho nó yểu số, hận thay cho nó bị CS khai tử. Không thể tưởng tượng được có ai yêu nước mà cầu cho Tàu nó đánh VN để tiêu diệt CS cho cờ vàng rửa hận.

Còn nhớ năm 1979 khi tàu xua quân tấn công biên giới phia Bắc, băng đảng cờ vàng vui như mở hội, lập đàn cầu cho nó đánh Hà nội. Yêu nước như thế sao?

Có thể nói dù có muốn nhưng những người tùng hoạt động trong các băng nhóm cờ vàng phải dũng cảm lắm mới quyết định giũ bỏ nó mà không bị nó ám. HDH từng thanh minh rằng phải mang vợ về cùng vì sợ cờ vàng nó đồn là về VN để gái gú. Thật khổ cho cái nỗi ám mang tên cờ vàng. Thông cảm cho HDH nhưng cũng tiếc cho một con người có kiến thức nhưng yếm thế, thiếu quyết đoán và bản lãnh. HDH rất muốn gỡ ra khỏi cơ thể cái mớ bùng nhùng cờ vàng đã lỡ khoác trên người bao năm qua nhưng cứ loay hoay như gà mắc tóc và không biết phải bắt đầu như thế nào. Mới đây HDH biện hộ cho việc đặt lá cờ vàng trong cuộc họp báo rồi huênh hoang về ý nghĩa và giá trị của nó, ba hoa rằng chính thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã từng đứng dưới lá cờ vàng tại văn phòng nghị sĩ John McCain. Không biết HDH muốn truyền tải điều gì về sự tưởng tượng đó, thủ tướng Dũng chấp nhận lá cờ vàng chăng? Thật là quá ấu trĩ. (1) HDH không thoát khỏi căn bệnh cố hữu của cờ vàng là lấy những điều mà các thế hệ cờ vàng trước nói láo để dẫn chứng.(2) Xem ra một tiến sĩ luật được đào tạo tại Mỹ, được trang bị những xảo thuật chữ nghĩa để biện luận mà vẫn phải dùng ngón nghề nói láo ra để biện minh cho một sự kiện bố láo khác chứng tỏ rằng thoát ra khỏi cái u mê cờ vàng không phải dễ.

HDH đã về VN đã chứng kiến sự phát triển mạnh mẽ của đất nước mà có muốn nói láo cũng không thể được. HDH chứng kiến sự phát triển kỳ diệu của Đã Nẵng đến nỗi phải lập lại nhiều lần rằng đây sẽ là Singapor thứ hai ở Đông Nam Á. HDH được chứng kiến cơ sở chế biến rác của ông David Dương một trong vô số Việt kiều có đóng góp thiết thực cho đất nước và đồng bào. Những thực tế ấy chắc hẳn sẽ có tác động vào niềm tin của HDH rằng một nước VN hùng mạnh do đảng CSVN lãnh đạo sẽ là hiện thực rất gần. Một trí thức trẻ như HDH chắc chắn sẽ nhận ra điều đó. Đúng là quá muộn màng nhưng muộn còn hơn không.

Dù sao cũng đáng ghi nhận thiện chí của HDH với đất nước. Nếu bỏ qua những chi tiết hành động để lấy lòng cờ vàng vẫn có thể thấy ở HDH có cái tâm với đất nước và có cảm xúc với sự phát triển của quê hương, không còn thấy con người cực đoan trong HDH. Dù chuyến về thăm quê hương được sắp xếp theo một kịch bản được chuẩn bị trước thì kịch bản và diễn xuất khá hoàn hảo dù rằng áp lực sợ mất lòng cờ vàng làm cho HDH chưa bộc lộ hết nỗi lòng.

Đúng là là một nghị viên gốc việt sống trong hang ổ cờ vàng HDH đang gặp khó. Dân ta có câu “trong cái khó ló cái khôn” cái khôn ở đây không phải là toan tính sẽ lấy lòng cờ vàng kiểu nào mà ở chỗ quyết tâm giũ bỏ nó như thế nào. Giũ bỏ nó là giũ bỏ tư tưởng cực đoan vị kỷ, quên đi cái dĩ vãng hoàng kim khi còn có BU bảo trợ, giũ bỏ đi cái nỗi niềm canh cánh hận thù. Giũ bỏ nó là xa rời cái băng đảng bát nháo du côn đang khư khư bám vào cái “lằn ranh quốc cộng” để nuôi khát vọng trả thù.

Hãy can đảm lên để chấm dứt tham gia vào những trò lố bịch của cái sân khấu cờ vàng. Còn lá cờ vàng hãy cất nó vào tủ như một vật kỷ niệm, vì cho dù nó có được phất lên ở bất cứ nơi đâu, dù có vinh danh nó như thế nào , dù có gán cho nó bao danh xưng mỹ miều, dù bỏ bao công sức để vận động cho nó được công nhận nơi này nơi khác trên xứ BU thì nó vẫn chỉ là biểu tượng về sự hoài niệm của một thiểu số, không hề có tí giá trị nào để phải “chào” nó cả. Cả thế giới này đã nhìn nhận rằng nó đã chấm dứt vai trò của nó và đi vào lịch sử, không có quốc gia nào công nhận nó là “quốc kỳ” như dân cờ vàng xưng tụng. Đó là sự thật, nó chết đã 38 năm rồi.

(1) http://kbchn.net/news/Tin-nguoi-Viet-Hai-Ngoai/Hoang-Duy-hung-chuyen-can-khong-noi-noi-chuyen-khong-can-14685/
(2) http://kbchn.net/news/Tin-Quoc-Te/Co-tieu-bang-Arizona-da-bi-cong-dong-nguoi-Viet-nhin-ga-hoa-quoc-thanh-VNCH-14701/

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Ba 7, 2014 in Tham nhũng

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

BẢN NĂNG PHẢN XẠ CỦA CỜ VÀNG

cxn

Đọc thêm nhé: Đầu bếp cờ vàng và những món “hận”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng những món hầm bà làng (RẬN CHÓ) nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để!


xichloviet

Khi cần tập hợp nhau thì biện pháp kích động là bước khởi động không thể thiếu của dân cờ vàng, nhằm kích thích “phản xạ cờ vàng” – tập hợp số đông cùng hội cùng thuyền – biểu dương lực lượng, để hù dọa trấn áp đối phương bảo vệ bầy đàn. Nó giống y như tiếng tru tiếng hú để thông tin với nhau của các loài động vật hoang dã nhằm cảnh báo mối nguy hiểm đang xuất hiện đe dọa chúng.

Không kích động nhau cờ vàng chắc chắn sẽ tan rã.

Việc báo động lâm nguy trong thế giới bầy đàn hoang dã từ xa xưa đã là điều rất tự nhiên và cần thiết, đó là quá trình tiến hóa hàng triệu năm của loài vật. Nó rất hữu ích trong việc bảo vệ sự tồn tại của giống nói, nó là bản năng di truyền, nó ăn vào máu biết bao thế hệ để tạo thành phản xạ nhằm đối phó với những hiểm nguy của thế giới xung quanh.

Khi con người tiến hóa làm bá chủ thiên nhiên, thống trị thế giới muôn loài, không còn kẻ thù từ thế giới hoang dã, mối hiểm nguy từ các giống loài khác không còn, phản xạ bầy đàn của con người đã thoái hóa. Tàn tích của phản xạ chỉ còn là sự giật mình khi có tiếng động bất thường.

Có một nghịch lý là dân cờ vàng mấy chục năm qua lại ra sức tạo ra những phản xạ bầy đàn đã thoái hóa của con người cho chính bầy đàn của mình để xù lông với đồng loại.

Giống như thế giới thiên nhiên hoang dã, dân cờ vàng rất lo sợ cho sự tồn tại của bầy đàn mình cho nên mấy chục năm qua họ đã tạo được sự phản xạ rất đặc biệt, rất nhậy bén, không giống ai mà ta chỉ có thể đặt tên là “phản xạ cờ vàng“.

Nếu so sánh với loài vật hoang dã thì nó không khác tí nào cả. Cũng lo sợ hiểm nguy, cũng ra sức tạo hiệu ứng báo động dây chuyền trong bầy đàn, cũng phát đi những tín hiệu báo động về “nguy cơ” và cũng sử dụng đám đông nhe răng xù lông để uy hiếp đối thủ. Nó rất đặc trưng không thể lầm lẫn với bất cứ cộng đồng nào, nhưng nó khác loài động vật hoang dã một chút ở chỗ cờ vàng kích động nhau không đơn thuần chỉ là tru lên tiếng báo động hiểm nguy mà họ luôn phóng đại cường điệu quá mức sự nguy hiểm.

Cờ vàng nhận thức rằng cường điệu phóng đại bóp méo để kích động sẽ đánh động bầy đàn tốt hơn, quy tụ nhau được nhiều hơn, gia tăng được sức mạnh bầy đàn hơn và cảm thấy bình an, nhẹ nhõm khi quần tụ được đám đông cùng nhau xù lông khoe nanh vuốt. Họ thừa biết rằng xù lông để trấn áp đối phương thì hiệu quả càng ngày càng ít ỏi nhưng họ vẫn cứ phải làm vì cái cần của họ là thích được sống trong hơi thở đồng điệu, sự chở che của bầy đàn và hơn nữa, nó trấn áp nỗi tự kỷ ám thị của chính mình.

Động vật hoang dã dùng tiếng tru, tiếng kêu hay những tín hiệu hình thể trực quan để báo động nhau. Dân cờ vàng không thể tru lên được cho nên nhất thiết phải có những cơ quan truyền thông cờ vàng để làm công việc đó. Những cơ quan truyền thông cờ vàng là nơi để cộng đồng cờ vàng cùng nhau góp tiếng nói kích động và cảnh giác nhau về những “nguy cơ”. Những cơ quan này phải xác định rất cụ thể cái mà họ gọi là “lằn ranh quốc cộng” để tác nghiệp. Truyền thông cờ vàng phải biết đâu là “nguy cơ” và phải biết đâu là làm lợi cho CS.

Nguy cơ cộng sản trong cộng đồng cờ vàng xưa nay vẫn là bóng ma vô hình len lỏi mọi ngóc ngách cuộc sống của họ, và trở thành nỗi tự kỷ ám thị trầm trọng. Dường như chẳng có lúc nào họ không cảnh báo nhau về “nguy cơ” đó và hình như ở đâu cũng có thể có nguy cơ Cộng Sản rình rập. Mỗi thành viên cộng đồng cờ vàng đều có những đánh giá về nguy cơ khác hẳn nhau cho nên mấy chục năm qua cứ như thế nguy cơ nó tràn ngập trong cộng đồng cờ vàng và đã đến lúc họ cảm thấy bất lực vì nguy cơ đầy dẫy mà những tiếng kêu tụ tập bầy đàn càng ngày càng yếu ớt, và cái vũ khí nhe răng xù lông hù dọa càng ngày càng mất dần tác dụng.

Chính cờ vàng đang lãnh lấy hậu quả từ những “nguy cơ” được họ tạo ra để hù dọa nhau. Từ chỗ nó không có thực, phản xạ bầy đàn làm nó thành mối đe dọa có thực và nó trở thành nỗi tự kỷ ám thị có sự truyền nhiễm như một thứ dịch bệnh nặng nề đeo bám họ.

Cộng đồng Việt ở hải ngoại còn nhớ rõ những trò kích động nhau để chống lại cái gọi là “nguy cơ Cộng Sản”, “tuyên truyền làm lợi cho CS”, hay “phỉ báng cờ vàng” mà chỉ có họ mới nhìn thấy nó trong sợi dây thắt lưng một ca sĩ, nhìn thấy nó trong những bức tranh triển lãm nghệ thuật, và ngay cả trong cái chậu rửa chân. Qua sự kích động thì dân cờ vàng nào cũng thấy đó là “nguy cơ” cần phải dập tắt. Họ thực sự bị ám ảnh mạnh bởi lá cờ đỏ sao vàng đến nỗi bằng mọi giá họ không để cho nó xuất hiện bất cứ nơi đâu dù là trên sợi dây nịt hay một thoáng truyền hình. Sự kích động lẫn nhau cũng chỉ đi đến cái đích cuối là tụ tập bầy đàn để tỏ thái độ chống lại những “nguy cơ” họ tự tạo cho mình.

Sự kích động lẫn nhau cũng nhằm nuôi dưỡng hận thù và ra sức tố cộng với mục đích hạ thấp hình ảnh của đảng CSVN bằng những trò nói láo để vuốt ve lừa mị nhau về hình ảnh một đảng CS tàn bạo thối nát đang suy tàn vì mất lòng dân. Họ cho rằng nhân dân trong nước cũng đang phẫn nộ sẽ có tiếng nói chung với bầy đàn của họ và họ mơ đến việc “giải thể Cộng Sản”. Chính vì đua nhau nói láo để tố cộng cho nên họ rất lo sợ làn sóng người trở về VN và tất cả những thông tin về sự thật mà họ cho rằng “có lợi cho Cộng Sản”.

Chỉ cần một cái bắt tay của BU MỸ với CS đã đủ “làm lợi cho cộng sản “gấp trăm ngàn lần những lời lẽ vu vơ mà cờ vàng tố khổ. Tuy nhiên chẳng khi nào và chắc chắn là không bao giờ họ có những sự “lên tiếng” để tỏ thái độ với bu. Điều này nói lên rằng những cáo buộc nhau “làm lợi cho CS” suy cho cùng chỉ là để triệt hạ nhau cái tội nói ngược với tiếng nói chung của bầy đàn mà thôi.

Sự kích động lẫn nhau còn là sự kêu gọi tập trung cờ vàng để tự sướng rằng mình vẫn là một thế lực. Những hình ảnh quen thuộc của một rừng cờ vàng khi họ tập họp nhau lại có tác dụng nâng đỡ tinh thần nhau và tạo ảo giác rất mạnh, cho họ cái cảm giác rất ấm áp và an toàn khi ở trong bầy đàn.

Gần đây nhất là vụ cờ vàng kích động để thỉnh nguyện BU can thiệp vào nội bộ VN và xin được hát cho bu nghe bài ca tố cộng. Cờ vàng được dịp sướng đê mê khi tập họp được hàng trăm ngàn chữ ký tưởng chừng như chắc chắn bu phải đoái hoài và được mách bu. Vẫn là sự kích động từ truyền thông cờ vàng, vẫn là trò nói láo phóng đại nổ banh nhà lồng chợ và vẫn là việc tạo ra những bánh vẽ. Thế mà đến thế kỷ 21 rồi mà họ vẫn đưa nhau được lên mây bằng tàu bay giấy.

Cả tuần qua dân cờ vàng lại cùng nhau phát tiếng tru bầy đàn khi phát hiện “nguy cơ” ngay chính trong tờ báo ruột thịt của mình, tờ Người Việt, tờ nhật báo lớn nhất là nồng cốt của tiếng nói cờ vàng, và ngay lập tức trò kích động phản xạ cờ vàng lại được dùng đến. Lý do được nói đến để kích động là tờ báo này đã dám đăng ý kiến 1 độc giả được cho rằng ca ngợi CS, phỉ báng cờ vàng mặc dù độc giả này phát biểu với ý cá nhân và chỉ lập lại ý của cả trăm ngàn ý kiến khác trên internet

Khi bị các chuyên gia kích động lên tiếng, tờ báo này đánh hơi ngay được hậu quả và nghĩ ngay đến nồi cơm. Tờ Người Việt đã từng nếm mùi gây rối của những anh cờ vàng vô công rỗi nghề ăn vạ cả năm trời trước cửa mà chỉ đòi được xin lỗi, làm cho nồi cơm của mình bị ảnh hưởng nặng nề. Lần này rút kinh nghiệm, tránh voi không xấu mặt nào, tờ báo đã chủ động tự xử trước bằng cách đá văng nồi cơm nhân viên của mình đồng thời nhanh chóng hạ mình “xin lỗi” rất thành khẩn để hạ nhiệt đám đông, để lấy lòng cờ vàng và cứu lấy nồi cơm tờ báo.

Thập niên 80, 90 cờ vàng rất thành công trong việc quy tụ bầy đàn. Sự kích động có hiệu quả rất cao và phản xạ cờ vàng có sức lan tỏa mạnh mẽ. Sự kích động đã dẫn đến những cuộc biểu tình lớn tập họp được số đông và đạt được mục tiêu xù lông trấn áp và triệt hạ đối phương. Thời gian này những lãnh tụ cờ vàng vẫn còn sức lực và tham vọng biến bầy đàn cờ vàng thành một đảng mafia khống chế cộng đồng. Nếu sự kiện này xảy ra vào thập niên 80, 90 có lẽ phản xạ cờ vàng sẽ rất ghê gớm và chưa biết điều gì xảy ra cho tờ báo Người Việt.

Tuy nhiên có thể thấy trong cuộc họp của báo Người Việt để trần tình thú nhận tội lỗi vừa qua, cái khí thế cờ vàng đã sa sút trầm trọng. Điều này có phần bởi thái độ của bộ sậu tờ báo này đã chủ động cúi rạp mình sát đất để “thành khẩn nhận lỗi”, nhưng phần lớn sự xì hơi của cái khí thế là bởi sự kích động phản xạ cờ vàng đã quá nhàm không thể tạo ra hiệu ứng domino như ngày nào, không thể nhân lên cái sự “phẫn nộ”, và cái “nguy cơ” từ tờ báo cũng nhẹ hều chẳng khác những nguy cơ đang tràn ngập cộng đồng, không thể xù lông mà giải quyết được nữa rồi.

Một buổi họp để giải quyết mâu thuẫn cờ vàng mà lại có sự hiện diện công khai hai thằng ”Việt gian”. Nó ngồi chình ình trước mặt để quay phim như trêu ngươi mà vẫn phải ngậm bồ hòn đủ thấy cái khí thế cờ vàng nó tuột dốc thê thảm. Hai cái gai “Việt gian” nó rung đùi trước mặt còn đáng “phẫn nộ” gấp trăm lần cái ý kiến của một độc giả ảo ở đâu đâu “phỉ báng cờ vàng” mà cử tọa vẫn lặng thinh, chỉ phản ứng yếu ớt bằng tràng pháo tay tán thưởng phát biểu của lão già gần xuống lỗ cuối buổi họp cảnh báo về sự có mặt hai thằng Việt Gian. Lão già cũng không quên thòng thêm một câu tự sự không biết ngụ ý gì, rằng đã gần đất xa trời nên không sợ gì nữa.

Cái sự “phỉ báng” nó đang xảy ra như cơm bữa đối với dân cờ vàng, cho nên cái sự “phẫn nộ” nó xẹp dần bởi số lượng càng ngày càng tăng của cái sự “phỉ báng” mà phải bó tay. Giờ đây họ chỉ phản ứng như một phản xạ bầy đàn nhưng rất yếu ớt, họ phải phản ứng vì tự ái cờ vàng, vì cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng nó chỉ còn tác dụng hù dọa với những kẻ yếm thế hèn nhát mà thôi.

Những kích động bầy đàn của cờ vàng luôn khởi đi từ các anh được học hành, xưng là trí thức, có chữ nghĩa, có tài nói láo dẻo như bún. Các anh này có rất nhiều kinh nghiệm và thủ thuật để kích động tập hợp bầy đàn của mình thông qua các hệ thống truyền thông chống cộng. Có thể nói ngay rằng các anh này có công rất lớn trong việc tạo ra những “phản xạ cờ vàng”.

Nếu anh cờ vàng nào cho rằng những so sánh trong bài viết này là phỉ báng, là mạ lị xin mời các anh lên tiếng phản biện về sự khác biệt giữa phản xạ bầy đàn cờ vàng của các anh và loài động vật hoang dã ra sao.

Xin mời các nhà trí thức, các anh tiến sĩ cờ vàng hãy phản biện cho việc các anh đã dầy công tạo dựng thành công cho riêng bầy đàn của mình cái bản năng phản xạ bầy đàn mà con người đã thoái hóa từ rất lâu lâu rồi: bản năng thú vật.

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

TRẢI NGHIỆM CỜ VÀNG

cxn

Trích dẫn nguồn: Đầu bếp cờ vàng và những món “hận”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “Ukraina” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng món này nhưng có anh bị tố trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay cho nên cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để!


Ở cái tuổi cận kề miệng hố bố cảm nhận rằng đến lúc cần phải truyền cho con tất cả kinh nghiệm thăng trầm cuộc đời mình để con hiểu hơn về sự nghiệp của bố, cái sự nghiệp mà khi cuộc đời bố đã tiến sát gần đến cái quan tài mà nó vẫn còn lởm chởm chông gai và ngổn ngang xà bần : Sự nghiệp cờ vàng.

Lá cờ vàng của chúng ta xưa nay vẫn luôn luôn là biểu tượng để tập hợp những nạn nhân cộng sản, những người không chấp nhận CS và chống cộng bằng mọi giá. Cũng không ít người là thành phần bị CS bợp tai đá đít tống khứ sang đây tức quá không biết làm gì bèn quơ lấy lá cờ vàng chửi bới trả đũa. Cũng có những thành phần homeless, chẳng có thâm thù gì, ăn no rửng mỡ, phất lá cờ vàng chống cộng làm vui, đi biểu tình cho nó tiêu mỡ lại được tiếng là đấu tranh, là có lập trường.

Bố đã nhân danh lá cờ này bao năm qua để chống cộng, để thỏa lòng thù hận, để tồn tại trên cái xứ người này, và để còn được vuốt ve sờ mó mân mê cái hư danh quá khứ.

Sở dĩ cho đến hôm nay vẫn còn rất nhiều kẻ phất lên lá cờ vàng ba sọc đỏ và hô hào chính nghĩa quốc gia chống lại cộng sản vì lá cờ đó vẫn còn ép phê trong việc gây dựng phong trào, tập hợp bầy đàn. Bởi vì nó vẫn còn giá trị để móc túi những kẻ hoang tưởng u mê, bởi vì vẫn còn đó những thành phần cực đoan dốt nát lịch sử, không biết cội nguồn cuộc chiến phi nghĩa và còn mơ mộng với ảo tưởng còn cơ hội lật đổ cộng sản. Những thành phần này thiếu đầu óc nhưng thừa lòng thù hận. Không có bọn này thì lá cờ đã được ngủ yên.

Từ lâu bố đã nhận ra rằng một bộ phận trong cộng đồng người Việt hải ngoại, thành phần hưởng lợi từ cuộc chiến, xem tư tưởng chống cộng như một sự khẳng định mình, như một món trang sức cho cái nhãn hiệu tị nạn. Tư tưởng chống cộng phải được xem như một lập trường kiên định hàng đầu, bấu víu vào nó để tự đánh lừa mình, để có cảm giác rằng ta đây đang ở một chiến tuyến khác ngang cơ với cộng sản, quên đi nỗi ô nhục thất trận, quên đi nỗi uất nghẹn bị Mỹ chơi xỏ bỏ rơi không thương tiếc. Họ rất yếu kém trong tư duy chính trị, rất nhút nhát và chỉ to mồm dựa vào hội chứng bầy đàn. Họ chửi rất hăng, quần tụ được nhiều nhưng cũng chỉ là một bầy đàn ô hợp. Họ hô hào và ứng xử theo đám đông một cách máy móc không suy xét, họ bị cuốn theo đám đông và rất dễ trở thành quá khích, cũng chính vì họ quá cay cú CS, chỉ chờ có cơ hội để trút bớt lòng hận thù cho được nhẹ nhõm. Cái nỗi niềm cay cú mà gần bốn chục năm rồi nó vẫn chưa có liều thuốc nào có thể tiêu hóa nổi.

Thất bại ô nhục năm 1975 mất hết danh vọng tiền bạc và bị CS nó bắt cuốc đất trong các trại cải tạo làm họ căm thù CS vô cùng. Qua được bên Mỹ họ dần hoàn hồn, mặt bắt đầu có máu, lá gan bắt đầu hồi sinh trở lại và nhận ra rằng Mỹ có môi trường tự do để họ trút giận, xả xú bắp lòng hận thù.Thế là họ tập họp nhau lại như ngưu tầm ngưu mã tầm mã để tố cộng và biểu tình. Cội rễ mọi hành động của họ đều xuất phát từ mối thù CS năm xưa đã tước đoạt của họ tất cả những quyền lợi, những ân ân sủng do đế quốc ban cho.

Những năm đầu tị nạn họ vẫn còn hăng tiết vịt, hăng tiết vịt cộng với cái ngu dốt làm cho họ hoang tưởng trầm trọng. Một số quá khích được các chiến hữu bốc lên mây khoái chí manh động mộng thành người hùng, hoang tưởng là Mỹ nó ủng hộ vì Mỹ cũng là kẻ chiến bại dưới tay CSVN, định vác lá cờ vàng về VN kiếm ăn như những tên Mai văn Hạnh Hoàng Cơ Minh …đã phải trả giá thê thảm. Chưa hết , Võ Văn Đức háo danh định chơi nổi âm mưu đánh bom đại sứ quán VN tại Thái. Không những Mỹ nó không bênh mà còn “ khuyến mãi “ cho 6 cuốn lịch rồi tống cổ sang Thái xử tiếp. Tòa Thái cũng nhiệt tình đóng góp ủng hộ thêm 12 cuốn lịch nữa để có thêm thời gian gậm nhấm mộng cờ vàng.

Họ ngu đến độ phải mất mấy chục năm họ mới nhận ra được rằng dù Mỹ thua trong cuộc chiến, CSVN không còn là kẻ thù của Mỹ nữa mà còn là bạn, là đối tác hợp tác phát triển. Cả thế giới đang bang giao và làm ăn với VN một cách hòa bình không có khe cửa hẹp nào để lá cờ vàng chui vào để hy vọng có được một chút chú ý của quốc tế.

Thế là những con người ấu trĩ này chỉ còn cách cố bấu víu lấy nhau, bấu víu lá cờ vàng để động viên an ủi nhau, để làm cái phao, cái điểm tựa cuối cùng chống lại cộng sản, chỉ vì lý do duy nhất họ quá cay cú căm thù cộng sản. Tuy nhiên hành động của họ càng ngày càng thêm lố bịch nhố nhăng dẫn đến việc làm mất niềm tin trong giới trẻ, làm ô uế lá cờ vàng. Chính vì vậy mới có chuyên một họa sĩ trẻ con cháu cờ vàng vô tư cho lá cờ vàng trôi tuột vào tận cái chậu rửa chân trong một tác phẩm hội họa làm họ cứ như lọan cả lên.

Thế hệ cờ vàng thứ nhất hầu hết đều ăn bám xã hội Mỹ cho nên rất rảnh rỗi để đàn đúm nhau mà đề tài chống cộng vẫn luôn là đề tài hấp dẫn họ. Nói là chống cộng cho oai chứ thất ra họ biết chẳng thể nào chống được mà chửi cộng mới là đề tài chính. Mấy chục năm qua là thời gian bùng nổ những từ ngữ chửi rất phong phú trong thế giới cờ vàng. Chống cộng không thể không nói đến biểu tình. Nhưng biểu tình với đối tượng nào đây ? Không thấy CS đâu cả họ phải tìm ai đó chụp lên đầu cái nón cối để có cớ mà biểu tình hâm nóng tinh thần cờ vàng.

Những hình ảnh các con thấy bề ngoài của các cuộc biểu tình chỉ là bề nổi, hình ảnh dễ thấy nhất là thi nhau hò hét tưởng chừng như ăn tươi nuốt sống đối thủ nhưng chỉ là những vở diễn thôi con ạ. Mặt trái của những cuộc biểu tình mới là động cơ khiến họ tụ tập nhau đó là lý do thích đàn đúm ham vui. Những dịp này người ta được dịp gặp nhau nói năng thả cửa vì toàn là đồng hương tha hồ trao đổi tâm sự mọi thứ trên đời bằng tiếng Việt, xả stress những ngày xung quanh toàn mắt xanh mũi lõ chỉ biết nói chuyện bằng tay. Đây là dịp để họ khoe con khoe cháu, hỏi thăm nhau về thuốc men bệnh tật hỏi han nhau con chó đã động đực chưa. Liền sau đó họ hô đả đảo theo tiếng hô bầy đàn mà chẳng biết đả đảo cái gì.

CS nó có nhiều cái quá giỏi nhưng bố chẳng thể khen chúng được mà ngược lại phải tìm cách để chê, phải bới móc ra cho đuợc cái yếu kém cái khuyết tật của nó để sỉ vả nguyền rủa nó cho nó sướng cái lỗ tai cho nó oai cái lỗ mồm, cứ gặp nhau là vạch lá tìm sâu để tố khổ nó để hài tội nó để gật gù với nhau mà hả hê cái bụng. Thế nhưng mỗi bước đi lên, mỗi thành công của CS lại là mỗi cú bạt tai đau điếng mà bố từng phải hứng chịu. Mỗi sáng thức dậy, xem tin tức về VN bố lại phải điểm tâm thêm vài ba cú bạt tai, tráng miệng bằng vài cú đá đít, vài cú hồi mã thương, vài cú bạt rờ que, vài cú đấm đau nhói tâm can.

Con hãy nhìn xem, những cuộc biểu tình ô hợp chỉ toàn dân ăn không ngồi rồi không việc làm, thiếu kiến thức, nhưng thừa mứa thời gian, toàn là dân già háp khú đế ăn bám xã hội, lê chân không vững, nhưng cái mồm còn ngoác ra to khỏe vô cùng, và vẫn còn tác dụng khủng bố lợi hại. Mọi thứ đã xuống cấp nhưng cái mồm thì không. Vẫn còn phun được nước thối vẫn chửi vung xích chó, vẫn chụp mũ vẫn lươn lẹo điêu ngoa vẫn lừa bịp xảo trá. Mấy chục năm qua họ đã phát triển trình độ chửi nhau thượng thừa, sáng tác ra đủ ngôn từ hình tượng nhất.

Họ lấy biểu tình làm vui, làm nơi đàn đúm tán gẫu truyền lửa cho nhau chống cộng. Họ hè nhau nói xấu xuyên tạc CSVN, cùng nhau gật gù tán đồng nhưng trong bụng họ biết rõ là đang tự lừa dối mình. Họ không dám nói điều gì tốt về CS, họ sợ chính những người cùng hội cùng thuyền với mình tẩy chay và khủng bố. Về VN họ thấy quá nhiều đổi thay diệu kỳ, cuộc sống đang đi lên mạnh mẽ từng ngày, nhưng họ chẳng dám nói thật với nhau một lời ngợi khen đất nước, sợ bị cho rằng tuyên truyền cho CS.

Cứ như thế gần bốn chục năm rồi vẫn cái trò bưng tai bịt mắt nhau không có gì thay đổi. Vũ khí của họ chống cộng mấy chục năm cũng vẫn chẳng có gì ngoài cái mồm và cái que cờ vàng hết đát.

Để vực dậy tinh thần cho nhau.lâu lâu họ hè nhau lủ khủ quần áo rằn ri, mũ nồi giày bốt, vài cây súng nhựa trẻ con, khoác vào chỉ để qua đi lại, đi tới đi lui, đi vòng vòng ở một góc phố gọi là diễu hành. Khi súng thật có trong tay thì họ bỏ chạy vứt bố cả súng, quẳng cả ba lô giày dép, qua đây họ chơi súng nhựa đồ si đa đeo vào để chụp hình quay phim để mà lấy khí thế chống cộng. Họ tự biên tự diễn những tiểu phẩm hài nhố nhăng trên đường phố một cách vô tư, cũng diễn văn, cũng dậm chân chào nhau, cũng quốc ca quốc kỳ . Như thế họ ôn lại những năm tháng họ cho là hào hùng và cố quên đi nỗi ám ảnh những tháng ngày phải tuột quần vứt dép chạy như một bầy vịt.

Tuy họ mặc vào bộ quần áo lính si đa đeo cây súng nhựa nhưng có vẻ như họ rất hãnh diện. Hình như cây súng nhựa cũng phần nào củng cố làm ấm cho lá gan của họ, và cũng không ít kẻ nghĩ rằng bên kia đại dương, bọn CSVN đang nhìn họ với cặp mắt kiêng nể dè chừng, và họ tin rằng cuộc biểu dương đi tới đi lui là bức thông điệp gửi CSVN nhắc nhở cho bọn CSVN biết rằng cái quân đội cộng hòa vẫn còn đây , tuy không uýnh lại tụi mày nhưng vẫn còn dư sức đi tới đi lui khiêu khích chọc quê chúng mày cho bõ ghét. Thế rồi họ ru ngủ nhau tâng bốc nhau, xưng tụng nhau rồi cùng nhau hội họp phán đoán xem …. ngày cộng sản nó quy tiên như thế nào.

Cao điểm của sự nhố nhăng là họ hí hửng mừng rỡ tung hô một thằng con nít tự xưng là tướng Hải Quân Hoa kỳ gốc cờ vàng. Một tướng lãnh Hoa Kỳ oai như thế đứng trước họ mà vẫn lễ phép xưng hô con cháu với họ thì không phồng mũi sướng đê mê sao được. Hơn nữa tướng này lại là con cháu giòng dõi cờ vàng nữa thì quả là niềm hãnh diện lớn lao. Cứ thế cả bầy cờ vàng già đầu bị thằng con nít nó làm xiếc, nó quay mòng mòng như dế, nó cho vào tròng dễ như móc đồ trong túi. Thế mà họ vẫn phồng mũi tự hào, họ xun xoe chào đón nâng bi nó, họ đê mê hoan hỉ với những lời hứa của thằng bịp, lòng họ lại dâng trào niềm kiêu hãnh hão huyền và dâng trào niềm tin phục quốc. Cái lòng cay cú hận thù làm họ u mê như thế đấy. Còn có gì để nói hay không.

Họ luôn luôn thủ sẵn những cái nón cối lợi hại để sẵn sàng chụp lên đầu kẻ nào họ không ưa, Bóng ma CS còn lởn vởn ám ảnh họ đến nỗi họ nhìn đâu cũng thấy CS. Thế là họ thi nhau chụp nón cối cho nhau xem như hành động “ tiên hạ thủ vi cường “ thà bắn lầm còn hơn bỏ sót .

Nhưng họ lại cực kỳ sợ hãi ảnh hưởng của cộng sản. Họ sợ vu vơ, tự kỷ ám thị, thậm chí đến cái ngày sinh của lãnh tụ CS VN họ cũng sợ nốt, họ chống đối một show diễn ca nhạc cũng chỉ vì nó được trình diễn vào ngày 19/5, ngày ông Hồ chí Minh ra đời. Họ hăm dọa nhà hàng tổ chức tiệc sinh nhật của một nhà báo chỉ vì nó được tổ chức đúng vào ngày 19.5.

Cái mà họ sợ nhất là những cơ quan truyền thông quốc tế và hải ngoại đưa tin ca tụng thành công của CS. Họ cũng lo sợ ngày nào đó truyền thông CS tràn sang Mỹ sẽ bẻ gãy luận điệu bịp bợm của họ và nguy hại hơn là hình ảnh của Việt Nam hiện đại hấp dẫn chinh phục được tầng lớp trẻ trưởng thành tại Mỹ. Vì vậy họ vô cùng hốt hoảng khi nghị quyết 36 của CSVN ra đời. Họ cường điệu lên về mối nguy hại của nghị quyết 36, họ báo động cho nhau giống y như những con thú hoang kêu chí chóe hoảng lọan khi ngửi thấy hơi loài sư tử, và họ bắt đầu thấy bóng ma cộng sản lấp ló nhiều hơn.

Bóng ma CS nó hiện diện trong các cuộc trình diễn văn nghệ có các nghệ sĩ trong nước, nó lù lù ẩn hiện trong tấm thảm đỏ trải chân, nó nhe răng khiêu khích trong cái sợi dây thắt lưng quần của nghệ sĩ. Nó nhảy xổ vào các tờ báo hải ngoại, nó chui tọt vào cả các cơ quan dân cử và rồi nó an tọa trong cái chậu rửa chân để làm nhục lá cờ vàng.

Họ rất nhút nhát và thiếu tự tin. Họ gập mình trước người da trắng nhưng lại hùng hổ thô bạo với đồng bào. Họ chửi rủa thậm tệ những người họ không ưa ngay trên đường phố bằng những lời lẽ của bọn dân chơi cầu ba cẳng, họ nhổ nước bọt thối vào những người họ ghét, họ vạch quần chĩa vòi đái trước cửa tòa soạn báo mà họ đang biểu tính chống đối, họ trét cứt vào cửa hiệu người ta, họ ứng xử như những tên côn đồ hung hãn . Những hành động ấy họ gọi là “chống cộng”.

Nhưng khi biểu tình bao giờ cũng phải có những lá cờ Mỹ chống lưng để chứng minh lòng trung thành và ước vọng được quy phục.

Những ngày họ mới qua đây, lá cờ vàng đã là phương tiện kiếm ăn vô cùng béo bở cho nhiều tay hoạt đầu, cơ hội chính trị. Đến nay tuy khó khăn hơn nhưng nó vẫn còn kiếm chác được, vì vậy cho nên những màn hoạt kê cờ vàng vẫn tồn tại. Thời thế đã đổi thay, cộng sản đổi thay, thế giới đổi thay, duy có cộng đồng cờ vàng là y như cũ, có khác chăng là thành viên của nó càng ngày ít đi, càng già đi, thân xác héo úa, và càng ngày càng trơ trẽn lố bịch. Bố theo lá cờ này quá lâu nên da cũng đã vàng úa héo hắt theo lá cờ, mặt thì hằn lên những sọc thời gian mà công cuộc chống cộng vẫn còn mịt mù xa vời vợi.

Đến lúc này bố cảm thấy cần phải nói cho con biết tường tận về lá cờ của chúng ta để con chọn cách ứng xử có lợi cho mình tùy tình thế. Dù phất lên lá cờ vàng nhưng hầu hết dân cờ vàng đều mù tịt về lịch sử ra đời của nó

Lá cờ vàng ba sọc đỏ này thoát thai từ giải pháp Bảo Đại do liên minh Vatican – Pháp cho ra đời vào năm 1948. Giải Pháp Bảo Đại là do chủ trương của Vatican được công khai hóa bởi lời tuyên bố vào ngày 28/12/1945 của viên Khám Sứ đại diện của Tòa Thánh Vaican tại Hà Nội là Tổng Giám Mục Antoni Draper. (Việt Nam Niên Biểu 1939-1975 Tập A: 1939-1946) Kiểu dáng lá cờ cũng được 1 linh mục sáng tác làm biểu tượng quyền lực của Vatican rồi ngụy tạo thành biểu tượng của chính nghĩa quốc gia và những người quốc gia chống cộng.

Người ký văn bản “Pháp Qui Tạm Thời” cho thi hành treo Quốc Kỳ vàng ba sọc đỏ và bài Quốc Ca của Lưu Hữu Phước vào ngày 1/6/1948 ( nhằm ngày 24/4 năm Mậu Tý) là một tay Việt gian chính gốc : Thủ Tướng dân Tây có vợ đầm Nguyễn Văn Xuân , Người đề nghị lấy lá cờ vàng ba sọc đỏ thay cho lá cờ quẻ Ly là André Trần Văn Đôn, là tà lọt , tức là “Aide de camp” của ông Xuân.

Những chính phủ do ngoại bang đẻ ra từ Bảo Đại đến Ngô Đình Diệm, và các chính quyền tại vị đến 30/4/1975 đều do ngoại bang nuôi dưỡng, trang bị và sai khiến.

Việc Vatican chế ra cái cờ này nhằm tạo bức bình phong che đậy cho cái chính quyền quốc gia mà chúng tạo ra, giấu đi cái bản chất nô lệ cho vatican và Pháp,

Phất lá cờ này, chính quyền bù nhìn làm tay sai cho ngoại bang tự tin hơn, bấu víu lấy nó, họ trút đi được phần nào mặc cảm việt gian. Và bọn xâm lược ẩn mình tốt hơn để dễ bề sai khiến bầy tôi cờ vàng. Như vậy lá cờ vàng che đậy được cho cả quân xâm lược và chính quyền Việt gian. Thật là cao tay, thật là vẹn cả đôi đường. Lá cờ vàng có nhiệm vụ lịch sử của nó là như thế.

Quốc ca của chúng ta nguyên là bài Sinh Viên Hành Khúc do Lưu Hữu Phước sáng tác năm 1942, năm 1943 nó được cả 3 kỳ biết đến với cái tên Tiếng Gọi Thanh Niên. Ta chôm bài hát này chế biến lại rồi đặt tên “ tiếng gọi công dân” để làm bài quốc ca mà ta hát như con vẹt cho đến tận hôm nay. Về tuổi tác, bài Tiếng gọi Thanh Niên được 6 tuổi thì lá cờ vàng của chúng ta mới chào đời. Thông thường, quốc kỳ của các quốc gia trên thế giới xuất hiện trước bài quốc ca. Lá cờ của chúng ta lại ra đời sau bài hát mà ta gọi là quốc ca đến 6 năm, đây là sự vá víu vụng về nghịch thường.

Lá cờ Pháp ra đời trong cuộc cách mạng 1789 thì 3 năm sau, năm 1892 quốc ca pháp mới có mặt.

Cũng như Pháp, lá cờ Mỹ xuất hiện trong cuộc chiến tranh Cách Mạng 1776-1783 nhưng mãi tới khi tiến hành cuộc chiến Anh – Mỹ 1812, bản quốc ca Hoa Kỳ mới ra đời do một sĩ quan Hải Quân Mỹ sáng tác và sau đó được Quốc Hội Mỹ chấp thuận

Bài Kimigayo quốc ca nhật ra đời năm 1893 (Minh Trị 26) Quốc kỳ Nhật hình tròn đỏ trên nền màu trắng ra đời năm 1854.

Việc quốc kỳ ra đời sau quốc ca đến 6 năm có lẽ đây là lá cờ độc nhất vô nhị không đụng hàng. Bài hát ta gọi là quốc ca cũng chôm chĩa của Việt Cộng nốt vì đây là bài của Lưu Hữu Phước . Lưu Hữu Phước viết bài này để kêu gọi lòng yêu nước, kêu gọi thanh niên đứng lên chống thực dân Pháp, tác giả lại là một tay việt cộng có hạng. Thế mà ta lại chôm bài này để kích động đồng bào chống việt cộng thì rõ ràng chúng ta đã khập khiễng ngay từ gốc rồi, lại thêm một nghịch thường nữa. Đến bài quốc ca mà cả một “quốc gia” không ai làm được phải chôm chĩa của Việt Cộng thì còn nói gì đến chống cộng. Việc bị Việt Cộng nó uýnh te tua tơi tả, thầy trò bỏ mặc nhau chạy vắt giò lên cổ là chuyện tất yếu. Thế mà bây giờ lại còn mưu đại sự phất lá cờ vàng để mưu đồ đánh đuổi cộng sản để phục quốc cờ vàng , không gọi là tâm thần óc đậu thì gọi là cái gì đây.?

Cái gọi là quốc kỳ và quốc ca có lịch sử chắp vá khiên cưỡng như vậy, ra đời trong hoàn cảnh như vậy, thế mà đã có một thời từng là biểu tượng quốc gia, và cho đến hôm nay, ở ngay nước Mỹ này vẫn có kẻ phất nó lên như lá cờ chính nghĩa. Không gọi là dốt nát cuống tín ngu muội thì gọi là cái gì đây?

Lá cờ đỏ sao vàng của cộng sản nó ra đời trước lá cờ của chúng ta đến 8 năm và lần đầu tiên nó xuất hiện lại chính ở miền Nam của chúng ta ngày 23/11/1940 trong cuộc Nam Kỳ khởi nghĩa chống thực dân Pháp. Tháng 5/1941 lãnh tụ Hồ Chí Minh ký văn bản quy định quốc kỳ Việt Nam là nền đỏ sao vàng năm cánh.

Bài hát “Tiến quân ca” được nhạc sỹ Văn Cao (1923-1995) sáng tác vào cuối năm 1944. Ngay sau khi ra đời, bài hát đã được các chiến sỹ cách mạng tiếp nhận và trở thành bài hát chính thức của Mặt trận Việt Minh.

Như thế lá cờ đỏ sao vàng ra đời trước lá cờ vàng, nó ra đời trong kháng chiến, theo yêu cầu của cuộc kháng chiến chống thực dân. Bài Tiến quân ca Việt Minh sử dụng như lời hiệu triệu kháng chiến sau này trở thành quốc ca Viêt Nam cho đến nay. Quốc kỳ và quốc ca do CSVN sử dụng có một quá trình hình thành và tồn tại rất logic, rất minh bạch và chính nghĩa. Lá cờ này đã phất lên suốt hai cụộc kháng chiến giành độc lập và ngày nay nó phất phới bay ngạo nghễ ở trụ sở LHQ cùng gần hai trăm lá cờ khác trên thế giới. Trong khi đó cộng đồng cờ vàng lúc này thì cứ chống nhau chí chóe loay hoay cố vớt lấy “quốc kỳ “ của mình lên từ cái chậu rửa chân.

Những điều này bố biết rất rõ nhưng luôn phải tránh né không dám thừa nhận, vì nó là vấn đề tế nhị nhạy cảm, nhất là thực tế lịch sử ảnh hưởng đến tiền đồ lá cờ vàng, ảnh hưởng đến niềm tin của người tị nạn, ảnh hưởng đến tinh thần chống cộng của những người quốc gia và điều quan trọng nhất là ảnh hưởng đến thanh danh và sĩ diện của cộng đồng cờ vàng. Nếu con nói điều này ra dù nó là sự thật lịch sử đi nữa, cái nón cối sẽ lập tức bay lên đầu con ngay.

Chúng ta dựa vào chính nghĩa chống cộng, chống lại sự xâm lược của CS miền Bắc, nghĩa là ta cho rằng Việt cộng xâm lược chính đất nước của họ – Đó là một nghịch lý không thể ngụy biện . Điều nghịch thường lớn nhất là lấy một lá cờ do ngoại bang tạo ra để chống lại lá cờ xuất thân từ phong trào yêu nước kháng chiến chống thực dân thì dù có che đậy giỏi đến đâu chăng nữa, chắc chắn phải có ngày lá cờ này lòi mặt nạ hiện nguyên hình bản chất và sứ mạng nó đã được thực dân giao phó. Dù ta có ngụy biện đến đâu, có bôi nhọ CS đến đâu, và cho dù CS có xấu xa đến đâu chăng nữa, ta không thể phất lá cờ vàng như là lá cờ chính nghĩa để hiệu triệu đồng bào đứng về phía mình. Nhưng cộng đồng cờ vàng đâu nhận ra được điều này , vì lòng thù hận đã làm họ trở nên quá u mê, vì họ không còn cái gì khác để vịn vào, và vì cái sĩ diện rằng chấp nhận CS là quy phục nó.

Nói thế để con hiểu, cha đẻ của lá cờ vàng ba sọc đỏ chính là vatican và thực dân Pháp , nó đã mang bản chất phi nghĩa ngay từ cội nguồn của nó. Làm sao có được lòng yêu nước thương dân phía sau một lá cờ như thế? Tuy nhiên, khi nào lá cờ vàng vẫn được người ta xem là biểu tượng của người quốc gia chống cộng, thì nó vẫn còn giá trị kiếm cháo kiếm cơm của bọn cơ hội cờ vàng . Dù rằng về khía cạnh lịch sử nó chỉ là món đổ chơi đã lỗi thời của vatican mà thôi.

Tóm lại, lá cờ vàng là chỗ dựa bám víu cuối cùng của những người chống cộng hải ngoại. Không có nó xem như không còn phong trào chống cộng và họ chẳng còn việc gì để làm. Biểu tình cố vớt lá cờ lên từ cái chậu rửa chân, và có thể phải vớt nó lên từ cái chỗ dơ dáy nào khác nữa, cũng chỉ là cố vớt vát cái sĩ diện của họ, và vớt lấy cái nồi cơm của kẻ đầu cơ lá cờ vàng.

Bọn trẻ bây giờ chơi khăm mấy ông già đau quá, lấy nghệ thuật làm bia che chắn để công khai hãm hiếp lá cờ vàng mà chẳng ai làm gì được nó cả. Nếu công nhận nghệ thuật hay im lặng thì ngậm đắng nuốt cay, tiêu vong sự nghiệp cờ vàng, Nếu phản kháng thì bị chê là dốt không biết thưởng thức nghệ thuật. Nhưng họ buộc phải chọn một đường và họ đành phải chấp nhận dốt để biểu tình vớt lấy lá cờ, cứu lấy sĩ diện. Nhưng cứ cái kiểu chống cộng cờ vàng như bao năm nay thì dù có vớt nó lên khỏi cái chậu này nó cũng sẽ lại rơi vào cái bồn khác, họ sẽ phải mãi chạy theo lá cờ vàng để vớt nó lên bởi vì họ đã lỡ to mồm chống cộng mấy chục năm rồi không tuột xuống được nữa.

Những người muốn nhúng lá cờ vàng vào cái chậu rửa chân dường như muốn lôi những cái đầu ngu ngốc u mê dìm luôn vào trong cái chậu. Cho nên những tên này mới phản ứng dữ dội, lôi kéo những kẻ có đầu óc vàng khè vào cuộc. Không phải vì lá cờ bị bôi nhọ mà vì những cái đầu này bị chạm nọc. Bởi vì như đã nói, làm gì có danh dự của một lá cờ do ngoại bang tạo ra làm biểu tượng phục vụ cho ý đồ xâm lược. Họ buôc phải biểu tình để phản ứng vì nếu không thì ai biết được mai đây chẳng biết cái đầu của họ sẽ còn bị dìm xuống đâu và chắc chắn cái mùi của nó phải nặng hơn cái chậu rửa chân.

Chống cộng mà không có lá cờ vàng thì cũng như là đi buôn mà không có vốn, đi câu mà không có mồi, đi săn mà không có súng. Diễu hành mà không có lá cờ vàng thì cứ như là đi tập thể dục nhịp điệu thì làm sao gây được tiếng vang, Phải cứu lá cờ vàng bằng mọi giá là như thế.

LỜI BÀI HÁT TIẾNG GỌI THANH NIÊN

Nhạc: Lưu Hữu Phước
Lời: Huỳnh Văn Tiếng, Lưu Hữu Phước

Này anh em ơi tiến lên đến ngày giải phóng
Đồng lòng cùng nhau ra đi sá gì thân sống
Cùng nhau ta tuốt gươm, cùng nhau ta đứng lên
Thù kia chưa trả xong thì ta luôn cố bền

Lầm than bao năm ta đau khổ biết mấy
Vàng đá gấm vóc loài muông thú cướp lấy
Loài nó, chúng lấy máu đào chúng ta
Làm ta gian nan cửa nhà tan rã
Bầu máu nhắc tới nó càng thêm nóng sôi
Ta quyết thề phá tan quân dã man rồi

Vung gươm lên ta quyết đi tới cùng
Vung gươm lên ta thề đem hết lòng
Tiến lên đồng tiến sá chi đời sống
Chớ quên rằng ta là giống Lạc Hồng

Này sinh viên ơi đứng lên đáp lời sông núi
Đồng lòng cùng đi đi đi mở đường khai lối
Kìa non sông nước xưa, truyền muôn năm chớ quên
Nào anh em Bắc Nam cùng nhau ta kết đoàn

Hồn thanh xuân như gương trong sáng
Đừng tiếc máu nóng tài xin ráng
Thời khó thế khó khó làm yếu ta
Dù muôn chông gai vững lòng chi sá
Đường mới kíp phóng mắt nhìn xa bốn phương
Tung cánh hồn thiếu niên ai đó can trường

Sinh viên ơi mau tiến lên dưới cờ
Anh em ơi quật cường nay đến giờ
Tiến lên cùng tiến gió tung nguồn sống
Cháy trong lòng ta ngàn mớ lửa hồng

Này thanh niên ơi, tiến lên đến ngày giải phóng
Đồng lòng cùng đi đi đi sá gì thân sống
Nhìn non sông nát tan thù nung tâm chí cao
Nhìn muôn dân khóc than, hờn sôi trong máu đào

Liều thân xông pha ta tranh đấu
Cờ nghĩa phấp phới vàng pha máu
Cùng tiến quét hết những loài dã man
Hầu đem quê hương thoát vòng u ám
Thề quyết lấy máu nóng mà rửa oán chung
Muôn thuở vì núi sông nêu tiếng anh hùng

Anh em ơi mau tiến lên dưới cờ
Sinh viên ơi quật cường nay đến giờ
Tiến lên cùng tiến gió tung nguồn sống
Cháy trong lòng ta ngàn mớ lửa hồng

Nghe bài tiếng gọi thanh niên :

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tieng-Goi-Thanh-Nien-Top-Ca/IW6I0OFE.html

Xichloviet

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Hai 24, 2014 in Bài các trang Web

 

Nhãn: , , , , , , , , , ,